Công Chúa Của Anh

Chương 64: Ngoài ý muốn (3)




Vẻ mặt Kỳ Tiêu rất tự nhiên, lập tức nói: “Không sao, nếu các cậu đều không muốn thiên hướng kinh dị, vậy thì đổi chỗ khác cũng không sao, do bên nữ các cậu làm chủ hết.”

Mọi người quay sang nhìn nhau, hình như cũng có hơi lưỡng lự.

Mỗi người hơn một trăm, ở đây cũng coi như có bảy tám người, có chút tiếc nuối hiện trường có bảy tám người, nếu hủy bỏ thì ước chừng Kỳ Tiêu tổn thất hơn một ngàn.

Tống Thanh Ngữ biết gia đình nhà Kỳ Tiêu cũng có điều kiện, sẽ không quan tâm đến một ngàn hai ngàn, vì vậy bình tĩnh nói: “Kỳ Tiêu, đành khiến cậu phí tiền rồi! Mình thật sự không chịu được mấy cái đáng sợ lắm đâu, sợ đến lúc đó sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người thôi.”

“Thực ra cũng không đáng sợ lắm đâu, mặc dù có tên ‘ngôi làng hoang vu’ vậy thôi, chứ cũng không hơn chủ đề mà chúng ta chơi lần trước là bao đâu, các khâu suy luận giải mã của ván này cũng nhiều hơn nhiều.”

Kỳ Tiêu đút tay vào túi, bình thản nói: “Nhưng mà, nếu như Hạ Tang không thích chủ đề này, vậy thì đổi chỗ khác cũng được, tiền không thành vấn đề, vui vẻ quan trọng hơn.”

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Hạ Tang.

Giọng điệu của Tống Thanh Ngữ có hơi kỳ quái, mang theo chút chế nhạo: “Công chúa nhỏ à, cậu chọn đi, quán nào không đáng sợ chút.”

Hạ Tang nắm chặt điện thoại trong tay, có hơi căng thẳng.

Cô biết, đây là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội cuối cùng rồi.

Cô có thể tùy ý yêu cầu thay đổi mật thất, đưa bọn họ đến phòng trinh thám Thất Dạ, ở đó có “lời nói dối hoàn hảo” được họ chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ đợi Tống Thanh Ngữ “tự chui đầu vào lưới” mà thôi;

Cô có thể vì mục tiêu này mà ngày đêm luyện tập bắt chước chữ của Chu Cầm, luyện đến mức cánh tay đau đớn;

Cô cũng sẵn sàng chấp nhận cơn giận dữ của Đàm Cẩn trong tương lai, từ bỏ buổi hòa nhạc Giáng sinh...

Nhưng, lúc này đối diện với ánh mắt chân thành của Kỳ Tiêu, Hạ Tang lại cảm thấy cả người mình như lạnh giá.

Trong đầu cô không ngừng vang lên giọng nói—

“Cậu ta có tiền. Bình thường cậu ta còn chi hàng chục nghìn để mua các thiết bị trò chơi mà không hề chớp mắt lấy một cái.”

“Điều kiện của cậu ta ấy mà, một hai nghìn không là gì cả.”

“Một hai nghìn thật sự... Không là gì cả, cô có thể giống Hứa Thiến ấy, trà xanh chút đi, không ai trách cô đâu, bởi vì cô là con gái, có thể làm nũng, có thể tùy hứng mà.”

“Ong” một tiếng, dây cung đứt rồi.

“Thôi... Thôi vậy.” Hạ Tang dùng sức cắn đầu lưỡi, khiến cái đầu đang “ong ong” càng trở nên tỉnh táo hơn: “Tiền cũng đã trả rồi, Kỳ Tiêu cũng nói không đáng sợ lắm, chắc không sao đâu.”

Kỳ Tiêu cong cong khóe miệng, mỉm cười nói: “Tin mình đi, tuyệt đối không đáng sợ đâu mà.”

Tống Thanh Ngữ: “Được rồi được rồi, dù sao tớ cũng không đi một mình đâu, đi theo đội mới an toàn.”

Mọi người đi thang máy tới [Thoát khỏi không gian mật thất Dị Độ] ở lầu ba Thiên Nhai.

Tai Hạ Tang không nghe thấy tiếng cười nói đùa giỡn suốt quãng đường của bọn họ nữa, lúc này trái tim cô đã hoàn toàn chìm vào đáy vực lạnh lẽo rồi.

......

Toàn bộ quá trình chơi ở mật thất, hai người Hứa Thiến và Tống Thanh Ngữ đảm nhiệm tạo không khí cho toàn nhóm, khi thì hoảng sợ khi thì hét thất thanh, dọa đồng đội sợ chết khiếp mấy lần liền.

Đúng như Kỳ Tiêu nói, sự đáng sợ trong mật thất “ngôi làng hang vu” cũng không nhiều, chủ yếu là các khâu suy luận giải mã mà thôi.
Hạ Tang phần lớn đảm nhiệm nhiệm vụ suy luận giải mã.

Não cô như đình trệ, nhưng vẫn buộc mình phải hòa mình vào mọi tình tiết, kể cả khi ánh đèn mờ đi, cô cũng chỉ lấy tay áo lau khóe mắt chua xót và không hề khóc.

Trò chơi kết thúc, lần này tất cả thành viên đều an toàn thoát ra.

Mọi người đều vô cùng phấn khích, sau khi ra khỏi mật thất còn không ngừng thảo luận về những tình tiết vừa nãy—

“Thực ra cũng ổn, không có đáng sợ lắm!”

“Đúng vậy đó, may mà không phải đi một mình!”

“Không ngờ người cuối cùng đều là người ác, hahaha, mặc dù không có quỷ nhưng vẫn khiến người ta sợ mà!”

Trong khi bọn họ ngồi trên ghế sofa nghe nhân viên giải thích các tình tiết trong đó thì Hạ Tang lấy điện thoại di động ra.

Trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn của Minh Tiêu…
“Đừng cảm thấy áy náy, em đã cố hết sức giúp cậu ấy rồi, cứ vui vẻ chơi với các bạn đi.”

Nước mắt nghẹn lại suýt chút tuôn ra.