Công Chúa Của Anh

Chương 66: Nghịch chuyển (2)




Kỳ Tiêu sải bước đôi chân dài, chầm chậm đi theo phía sau Hạ Tang, nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt có chút phức tạp khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên… cậu ta nhìn thấy hai chữ “gấp gáp” trên gương mặt bĩnh tĩnh lạnh nhạt của Hạ Tang.

Cô đang vội chuyện gì?

Hạ Tang đi qua phòng trinh thám Thất Dạ, nhưng cô không dừng bước lại, thậm chí còn không buồn nhìn bảng hiệu đó, mà trực tiếp đi qua tiệm này.

Cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khoảnh khắc cô quay đầu lại, thì rất chắc chắn đã nhìn thấy sắc Tống Thanh Ngữ trở nên vô cùng khó coi.

Bất an, lo lắng, lại có chút tránh né.

Cô ta cố ý nhìn sang chỗ khác, tựa như mấy chữ “phòng trinh thám Thất Dạ” là bàn ủi nóng, sẽ làm bỏng mắt vậy.

“Rốt cuộc phía trước có tiệm trà sữa hay không vậy, nếu không có thì tôi quay về đây!” Cuối cùng Tống Thanh Ngữ không chịu nổi nữa, phản bác nói: “Tôi không uống nữa! Quay về đây!”

Hạ Tang quay đầu: “Thật sự không uống nữa sao?”

“Không uống không uống nữa!” Tống Thanh Ngữ quay người rời đi, cũng không đợi bọn họ: “Mọi người từ từ uống đi, tôi phải về nhà rồi.”

Hứa Thiến nhìn cửa tiệm trước mặt, ma xui quỷ khiến lại nói ra một câu: “A, Hạ Tang, đây chẳng phải là tiệm lúc trước chúng ta từng đến chơi sao?”

“Đúng vậy.”

“Oa, tiệm này so với chỗ hôm nay chúng ta chơi còn kinh khủng hơn nhiều, chủ đề trường học kia của bọn họ… Sợ chết mất.”

Hạ Tang nhìn thấy bước chân Tống Thanh Ngữ bước chậm lại, cô cố gắng khống chế nhịp tim, ra vẻ bình thản trả lời: “Đúng vậy, mấy chị gái sakado treo trên tường kia, thật sự đáng sợ quá, sau này tôi có hỏi nhân viên, thì nói chị gái kia là nam, đều là bản lĩnh do bản thân tự luyện ra cả.”

Hứa Thiến nói: “Vừa nhìn đã biết là nam rồi, cao như vậy, cậu có ngốc không vậy, thấy người ta đội tóc dài thì cứ gọi người ta chị gái chị gái.”

“Cậu ấy rất tốt, cũng đi cùng tôi hết hành trình.”

Cuối cùng Tống Thanh Ngữ không khống chế nổi cảm xúc trào dâng trong lòng, cô ta quay người, sải bước đi vào phòng trinh thám Thất Dạ.

“A!” Hứa Thiến nhìn thấy cô ta đi vào phòng trinh thám, thì hô gọi: “Tống Thanh Ngữ, cậu đi vào làm gì? Còn muốn chơi nữa hay sao?”

Tống Thanh Ngữ cũng chẳng buồn quay đầu, bước thẳng về phía chỗ giấy dán góc bàn trà.

Máu huyết toàn thân Hạ Tang như chảy thẳng lên đầu, cả người run rẩy, ngơ ngác nhìn bóng lưng cô ta.

Hoàn toàn không hề cảm nhận được, vào thời khắc này, đôi mắt đen tuyền kia của Kỳ Tiêu cùng đang nhìn cô chằm chằm.

Vài phút sau, trong phòng trinh thám phát ra tiếng khóc của Tống Thanh Ngữ, mấy bạn nam vội xông vào, nghĩ rằng cô ta bị ức hiếp.

“Cậu sao vậy!”

“Má nó! Cậu khóc cái gì!”

“Ai ức hiếp cậu!”

Tống Thanh Ngữ ôm gối, ngồi xổm trong góc, khóc gào như thể đau khổ không kiềm lại được.

Mọi chuyện xảy ra như vậy, ngay cả Hứa Thiến cũng kinh ngạc, ngồi xổm xuống quan tâm hỏi han: “Tống Thanh Ngữ, cậu không sao chứ! Sao cậu lại khóc vậy!”

Tống Thanh Ngữ không nói được lời nào, chỉ run rẩy ngồi khóc.

Mọi người không biết phải làm sao cứ nhìn cô ta như vậy.

Chỉ có Hạ Tang, tầm mắt nhìn sang mấy tờ giấy dán đầy màu sắc, tờ giấy ở chính giữa bên trái…

‘Mình thật sự rất thích cậu, là kiểu yêu thích mà cậu không cách nào tưởng tượng được đâu, cậu nhất định sẽ là của mình.’
‘Tôi biết, nhưng tôi không xứng.’

Trên móc treo bên cạnh bảng giấy dán có treo vòng cổ chiếc lá của Chu Cầm.

Dướng ánh đèn ấm áp, phiến lá bằng bạc tựa như chiếc lông vũ, hiện rõ ánh sáng trơn bóng.

Tống Thanh Ngữ đứng dậy, tháo vòng cổ chiếc lá xuống, rồi lại nhìn sang giấy dán, lại càng khóc nấc không ra hơi, giống như đã phụ lòng “tình cảm sâu nặng” của anh vậy.

Bên quầy, Minh Tiêu ôm cánh tay, tựa vào tường, mí mắt trang điểm màu khói, miệng ngậm điếu thuốc vẫn chưa châm.

Vẻ mặt vô cảm.

Hạ Tang trải qua trận chiến này gần như đã không đứng vững, cả người đều mệt mỏi.

Cô quay đầu, chạm phải ánh mắt của Minh Tiêu.

Ánh mắt hai người đều có chút kinh ngạc như sống sót sau tai nạn, cũng đang cố gắng kiềm chế, che giấu, đề phòng người khác biết được…
“Cạch” một tiếng, Minh Tiêu bật quẹt lửa trong tay, cúi đầu châm thuốc, thả khói thản nhiên nói.

“Mẹ nó, khóc tang à.”