“Ba mình đã quyết định sẽ cho mình đi du học, trải nghiệm sự khác lạ khi sống ở nước ngoài để mở rộng tầm mắt rồi.” Kỳ Tiêu nói: “Nhưng mà mình vẫn muốn ở trong nước học hơn.”
“Ra nước ngoài nhìn ngắm thế giới, mở rộng tầm hiểu biết, thật tốt biết bao nhiêu, sao cậu lại không muốn đi?”
Kỳ Tiêu khẽ giương khóe môi: “Cậu đoán xem.”
“Không đoán được.”
“Cậu vốn không hề đoán.”
“Bởi vì mình đoán không ra.”
“Có lúc cậu thật sự bướng bỉnh lắm đó.” Kỳ Tiêu bật cười, sau đó hừ một tiếng: “Chán chết đi được.”
“Bởi vì mình vốn là người nhàm chán.”
Cô lớn lên trong một nền giáo dục nhàm chán, không giống như Hứa Thiến và những cô gái khác trong đội cổ vũ, các cô ấy có thể nói chuyện cười đùa vui vẻ với những cậu con trai khác.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa người với người thật sự rất kì diệu.
Một người vốn trầm lặng, nhàm chán như cô, vậy mà khi ở cùng Chu Cầm là y như rằng lần nào cũng có thể cãi nhau được, anh một câu tôi một câu cãi không ngừng.
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ thì một nhóm nam thanh nữ tú khác chạy đến.
Kỳ Tiêu vẫy tay gọi cậu béo Từ Minh, Hạ Tang nhìn Hứa Thiến, sau đó lại nhìn thấy Tống Thanh Ngữ mặc váy xếp ly màu hồng cánh sen đứng bên cạnh cô ta, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Tống Thanh Ngữ sớm đã biết Hạ Tang sẽ đến, bởi vì Đàm Cẩn nên cô ta cũng chẳng cho Hạ Tang sắc mặt tốt, chỉ lạnh nhạt chào hỏi: “Hi.”
Hạ Tang gật đầu với cô ta: “Chúng ta vào đi thôi.”
“Đi đi đi.” Hứa Thiến giả vờ hưng phấn: “Mật thất lần trước chơi vui lắm. Mình sớm đã mong cả đám có thể hẹn nhau đi lần nữa rồi.”
Kỳ Tiêu tràn đầy phấn khởi nói: “Hôm nay mình sẽ dẫn mọi người đến một nơi thú vị hơn nhiều, gọi là Thoát khỏi không gian mật thất Dị Độ, chủ đề ‘ngôi làng hoang vu’ của bọn họ cũng vô cùng nổi tiếng đó.”
Hứa Thiến: “Được, được! Để đội trưởng Tiêu sắp xếp mọi việc đi!”
Tống Thanh Ngữ: “Có chơi đơn không, mình không dám chơi một mình đâu.”
“Rất ít người chơi đơn, có thể phân cho bạn nam.”
Nhóm người đi được mười mấy mét rồi, đột nhiên Kỳ Tiêu quay đầu lại, nhìn Hạ Tang vẫn còn đứng im tại chỗ, hét lên gọi cô: “Tang Tang, đi thôi, cậu đứng đờ ra đấy làm gì?”
Hạ Tang nhanh chóng đuổi theo họ, mặt không biểu tình nhưng trái tim giống như rơi xuống vực sâu không đáy rồi vậy.
Cô cố gắng ổn định cảm xúc của mình để khiến giọng nói không bị run: “Chúng ta không đến... Quán lần trước à?”
“Quán đó hả.” Kỳ Tiêu nói: “Lần trước chúng ta chơi chủ đề nổi tiếng nhất của quán đó rồi còn gì, , mình muốn thử chủ đề khác, vì thế đã tìm một chỗ nổi tiếng hơn để giúp cậu trải nghiệm rồi.”
“...”
Lời của Kỳ Tiêu rất có lý, Hạ Tang không có lý do gì để từ chối cả.
Tống Thanh Ngữ khoác tay Hứa Thiến cũng vừa căng thẳng lo sợ, vừa có chút mong chờ.
Vài người bước vào thang máy, Hạ Tang im lặng một lúc, sau đó nói: “Lần đầu tiên Tống Thanh Ngữ chơi, mình nghĩ là cũng không nên... Đáng sợ quá, hay là hôm nay chúng ta thử kiểu chủ đề nhẹ nhàng đi.”
Tống Thanh Ngữ gật đầu liên tục: “Đúng vậy! Mình không dám chơi trò kinh dị đâu, thật đó! Nếu để mình chơi một mình mình sẽ không chơi đâu, các cậu xem xét lại đi!”
“Hay là đổi mật thất đi.”
Cậu béo Từ Minh thì không muốn đổi chủ đề, khinh thường nói: “Hừ, đám con gái các cậu gan nhỏ thế mà còn đòi đi chơi à!”
Tống Thanh Ngữ bĩu môi: “Có phải mình muốn tới đâu, do Hứa Thiến cứ bắt mình phải tới đấy chứ, dù sao cũng mặc kệ, nếu quá đáng sợ tớ sẽ bỏ chạy luôn đấy.”
Hạ Tang cố gắng kìm chế nhịp tim, giả vờ thản nhiên lấy điện thoại ra nói: “Vậy mình sẽ đặt chỗ mới và chọn chủ đề nhẹ nhàng hơn.”
Kỳ Tiêu nói: “Nhưng mà mình đã trả tiền rồi.”
“...”
“Đã hẹn xong hết rồi, có lẽ bọn họ không chịu hoàn tiền lại đâu.”
Hạ Tang sờ sờ cổ họng, ngước mắt lên, cẩn thận quan sát Kỳ Tiêu để xác định xem cậu ta có đang cố ý hay không.