Hạ Tang bật cười, nói với Minh Tiêu: “Em không cần cậu ấy làm trâu làm ngựa gì đâu, cậu ấy cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.”
“Em gái à, lẽ nào trước đây không có ai nói đùa với em à.” Minh Tiêu nhìn lúm đồng tiền của cô cảm thấy vô cùng đáng yêu, ngón tay chọc chọc đầu Hạ Tang: “Nói gì em cũng cho là thật vậy chứ.”
“Trước đây cuộc sống của em vô cùng nhạt nhẽo.”
“Vậy quen chị rồi, sau này tới phòng trinh thám Thất Dạ sẽ miễn phí cho em!”
“Vâng.”
Lúc này, xe bus đã gần đến trạm, Hạ Tang đứng dậy chào tạm biệt Minh Tiêu, Minh Tiêu đưa cô đến trạm xe, sau đó nắm chặt lấy tay cô.
Hạ Tang biết ý cô ấy muốn nói là gì.
Đây là cơ hội duy nhất, nhất định phải cứu cậu ấy ra.
......
Tối đó Minh Tiêu thêm cô vào nhóm chat phòng làm việc trinh thám Thất Dạ.
Nhóm chat này thực ra đều là đám anh em bình thường hay chơi với Chu Cầm, sau khi thêm Hạ Tang vào nhóm, tên nhóm chat được đổi thành – “Tiểu đội cứu viện Chu Cầm.”
Minh Tiêu nói đại khái về kế hoạch, bảo bọn Lý Quyết hết sức phối hợp với hành động của Hạ Tang, gọi là phải đến, cần là phải ứng cứu ngay.
Thực ra Lý Quyết cũng không có ấn tượng tốt với Hạ Tang, cậu ấy có thành kiến
với gái ngoan trường Trung học số 1, cho rằng Hạ Tang rất giả tạo lại hay ra vẻ, thêm vào đó là đám bạn kiêu căng, ngạo mạn, khiến người ta ghét của cô nữa.
Nhưng Hạ Tang sẵn lòng giúp đỡ Chu Cầm, vì vậy Lý Quyết cũng vui vẻ đồng ý: “@Hạ Tang, sau này có chuyện gì, nói một câu là được, số điện thoại của tôi là 134xxxx9087.”
Hạ Tang: “Được.”
......
Đêm đó Hạ Tang lật giở cuốn vở viết văn của Chu Cầm, bắt chước cách viết của Chu Cầm để viết lại từng chữ một.
Chữ của Chu Cầm rất đặc biệt, là kiểu chữ Khải, nhưng giữa các nét bút có chút kiểu cách, nhìn rất có lực.
Thật ra Hạ Tang rất biết bắt chước chữ viết của người khác, trước đây cô từng bắt chước chữ ký của Đàm Cẩn, gần như có thể biến giả thành thật. Vì thế nghĩ lại, bắt chước chữ viết của Chu Cầm để viết một bức “thư tình” hay một bức “thư xin lỗi” gửi cho Tống Thanh Ngư cũng không phải chuyện khó gì.
Ai mà ngờ chữ viết của cái tên này lại khó bắt chước như vậy.
Viết đi viết lại mấy lần liền, thậm chí còn dùng giấy mỏng đè lên rồi mà chữ viết ra vẫn không mang được cái cảm giác của Chu Cầm.
Hạ Tang chán nản vò đống giấy vụn ném vào thùng rác, cầm tập vở viết văn của Chu Cầm lên nhìn một hồi, từng chữ từng chữ như bị nhốt trong ngục tù đầy chông gai, đang cố gắng muốn thoát ra ngoài vậy.
Nhìn chữ của anh, không hiểu sao Hạ Tang lại nhập tâm đến vậy.
Thật kỳ lạ, cô vậy mà lại thấy đồng cảm qua cách viết chữ của anh.
Lưng dựa Huyền Bích, không đường thối lui.
Hạ Tang lại cầm quyển vở của Chu Cầm lên, đưa tới gần mặt, trong lúc quan sát vô cùng tỉ mỉ, một bức ảnh trượt ra và rơi trên mặt đất.
Hạ Tang nhặt bức ảnh lên, trong ảnh có một người phụ nữ đang ôm đứa bé.
Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác dạ tương đối cổ điển, mái tóc uốn xoăn, có một khí chất và sức hút khó tả, chỉ là do bức ảnh chụp đã lâu nên khuôn mặt nhìn không rõ lắm, nhưng có thể mơ hồ cảm thấy cô ấy rất đẹp.
Cô ấy đứng trước đài phun nước của quảng trường ở trung tâm thành phố, trên tay ôm một bé trai khôi ngô trắng trẻo.
Bé trai này có lẽ là Chu Cầm.
Lúc đó, khuôn mặt anh vẫn chưa có vết sẹo, nhìn rất xinh xẻo đẹp trai.
Hạ Tang chưa từng thấy mẹ của Chu Cầm, chỉ có bố anh ngồi một mình trong cửa hàng xem TV.
Cô đoán, có lẽ đó cũng là một gia đình ba mẹ ly hôn.
Đánh giá mức độ hao mòn của bức ảnh, có lẽ anh thường xuyên lấy nó ra xem, nhưng cũng lại giấu nó rất kỹ, có lẽ là vì không muốn bị người khác dễ dàng phát hiện ra.
Hạ Tang thì không cần, bởi vì gia đình cô cũng sắp tan nát đến nơi rồi.
Đây là cơn ác mộng của mỗi đứa trẻ.
Hạ Tang nảy sinh sự đồng cảm với anh – một người có hoàn cảnh giống mình, cô cẩn thận để bức ảnh lại chỗ cũ, sau đó nghiêm túc bắt chước nét chữ của anh.
Cho dù phải tốn bao nhiêu công sức, cô cũng phải làm thật tốt việc này.
*