Công Chúa Của Anh

Chương 58: Hợp tác (3)




Hạ Tang bí mật mua một quả tạ nhỏ, mỗi ngày đều ở trong phòng vừa luyện sức lực cho cánh tay phải vừa nghe tiếng Anh.

Trước đây cô không vận động nhiều, tay cũng không có nhiều lực, sau khi tập tạ mấy ngày, cuối cùng cô cũng bắt chước được một chút cách viết chữ của Chu Tần.

Cô viết bừa mấy chữ lên giấy –

“Tôi là Chu Cầm, tôi yêu cậu, tôi nhớ cậu.”

Sau đó Hạ Tang chụp ảnh, gửi lên nhóm chat [Tiểu đội cứu viện Chu Cầm].

Lý Quyết: “????”

Lý Quyết: “Chu Cầm viết cho cậu?”

Hạ Tang: “Đây là tôi viết.”

Lý Quyết: “VL! Cái này giống lắm luôn ấy, giả mà giống y thật! Đây chính là chữ của Chu Cầm!”

Minh Tiêu: “Nhìn thấy cái này khiến hoocmon của chị sôi sùng sục hết cả lên luôn, hahaha, kiếp này Chu Cầm không thể nào viết ra mấy chữ này đâu!”

Lý Quyết: “Dùng cách viết chữ của Cầm ca viết một bức thư tình cảm động cho Tống Thanh Ngữ, tôi không tin cô ta không cảm động chút nào!”

Hạ Tang: “Không dễ vậy đâu, Tống Thanh Ngữ cũng đâu có ngốc, sẽ không dễ tin vào thứ này đâu.”

Minh Tiêu: “Tiểu Tang, em định làm gì?”

Hạ Tang nghĩ một hồi mới nói: “Chuyện Tống Thanh Ngữ theo đuổi Chu Cầm mọi người đều biết phải không?”

Lý Quyết: “Đương nhiên rồi, lúc đó chúng tôi ngày ngày đi với nhau, cô gái đó cũng điên cuồng lắm, mỗi trận đấu đều tới xem, thậm chí còn đuổi tới tận phòng trinh thám, sau đó bao hết quán, gọi đích danh Cầm ca ra phục vụ cơ mà.”

Minh Tiêu: “Cô ta theo đuổi cũng thật khổ cực, bọn chị còn nói đùa, nếu nghị lực này mà đặt vào việc học thì có thể dễ dàng thi đỗ được Thanh Hoa, Bắc Đại rồi. Vậy mà thế nào lại gặp phải Chu Cầm cơ chứ, không có cảm giác với cô ta thì thôi đi, còn thuộc dạng mù mặt nữa chứ, đến dáng vẻ của người ta như thế nào cũng không nhớ được, mà cô gái đấy cũng quyết không lùi bước, kiên trì bền bỉ lắm cơ, thậm chí còn để lại một tờ giấy nhớ tỏ tình trên bảng ghi lời nhắn gửi của khách hàng trong phòng trinh thám cơ mà.”

Hạ Tang: “Vậy tờ giấy nhớ đó còn giữ lại không ạ?”

Minh Tiêu: “Còn nè, bọn chị vẫn giữ lại nó, không có chuyện gì thì lấy ra trêu chọc Chu Cầm.”

Hạ Tang: “Vậy đợi em nhé, tan học em sẽ qua lấy!”

Minh Tiêu: “Không cần đến đâu, nếu em muốn xem thì để chị chụp lại rồi gửi qua cho.”

......

Hạ Tang cũng biết, chuyện này vô cùng thiếu đạo đức.

Nhưng nếu như Chu Cầm trong sạch, vậy thì Tống Thanh Ngữ đã lấy việc công báo thù việc tư và hủy hoại tương lai của một đời người rồi, mà đó thì không còn là thiếu đạo đức nữa, đó là xấu xa.

Lùi lại vạn bước, giả dụ Chu Cầm thật sự có tội, vậy thì Tống Thanh Ngữ nhìn thấy thư tình cũng sẽ không có bất cứ rung động gì nữa.

Cô ấy cũng sẽ không mất gì cả.

Sau khi tan học, Hạ Tang đeo cặp sách vội vã ra khỏi lớp, lướt qua bàn Kỳ Tiêu, Kỳ Tiêu nắm lấy cặp sách kéo cô lại.

Quán tính này suýt chút nữa khiến cô ngã vào vòng tay cậu ta.

Các học sinh xung quanh hò hét “Ai yo~”.

Hạ Tang bực bội đẩy Kỳ Tiêu ra, đỡ lấy cạnh bàn mới đứng vững, lông mày chau lại: “Cậu bị...”

Hai chữ “điên à” suýt nữa thốt ra khỏi miệng rồi.

Tuy nhiên nghĩ đến lát nữa còn có việc, Hạ Tang cũng không muốn cãi nhau nên mới chỉnh lại quần áo, hỏi: “Có việc gì?”

Kỳ Tiêu cười nói: “Tối nay mời cậu đi ăn.”

“Không cần, mình còn phải về nhà ăn cơm.”

“Vậy thì đi uống nước đi, chắc là được chứ nhỉ.” Kỳ Tiêu đưa tay vén những sợi tóc rối ra sau tai cô.

Hạ Tang trốn về phía sau, tránh né hành động của cậu ta: “Không được, lát nữa mình còn có việc, phải đi trước đây.”

“Cậu chắc chắn hôm nay có việc?”

“Ừ, vì buổi hòa nhạc Giáng Sinh nên mình phải luyện đàn.”
Kỳ Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt cô hồi lâu, khóe môi khẽ cười lạnh: “Được, cậu đi đi, mình không làm phiền cậu nữa.”

“Bye bye.”

Hạ Tang xoay người chạy ra khỏi cửa lớp.

Vẻ dịu dàng dưới ánh mắt của Kỳ Tiêu biến mất, thay vào đó là sự giá lạnh âm u.

Tên béo Từ Minh ngồi bên cạnh nghiêng đầu sang, tươi cười hớn hở hỏi: “Tiêu ca, sao lại bị Hạ Tang từ chối nữa rồi?”

Lời vừa dứt, chỉ nghe một tiếng “rầm”, Kỳ Tiêu đá mạnh lên cửa phòng học, sải bước rời đi.

Trước đấy rõ ràng đã sắp thành công rồi.

Vậy mà giờ thì...

Đương nhiên Kỳ Tiêu biết vấn đề nằm ở đâu, thằng nhãi đó, tốt nhất vĩnh viễn đừng có được thả ra.