Công Chúa Của Anh

Chương 56: Hợp tác (1)




Hạ Tang lật mấy tờ giấy khen ra thì thấy rằng, ngoài các cuộc thi về toán học ra còn có cả vật lý và khoa học nữa, đều là những cuộc thi tương đối nặng ký trong những lĩnh vực này.

Một Chu Cầm như vậy quả thực là đối thủ cạnh tranh mà Hạ Tang thời niên thiếu... sợ gặp phải nhất.

Cho dù có cố gắng như nào đi nữa cũng không thể vượt qua được thiên tài trời phú.

Mà thời gian cũ tập giấy khen này dường như đều là của năm năm trước, tính ra thì là khoảng lớp 7, lớp 8.

“Tiểu Tang, em thấy cái này được không?” Minh Tiêu cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, lôi ra một quyển vở vật lý ghi đầy công thức trong đống bài tập lật mở trên bàn.

Hạ Tang nhìn qua, nói: “Tốt nhất là nhiều chữ Hán chút ạ.”

Nói xong, cô để giấy khen lại chỗ cũ, sau đó nhìn thấy cuốn vở viết văn trên giá sách.

Cô tùy tiện lật vài trang, đều là những bài viết văn thi thử đại học của anh, trên trang giấy chi chít những hàng chữ cứng cáp.

“Cái này được rồi ạ.”

“Tốt quá.” Minh Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Một quyển này đủ không, có cần cái khác nữa không?”

Hạ Tang lật lật, quyển vở viết văn dày cộp đều đã kín chữ.

“Đủ rồi ạ.”

Trước khi đi, Hạ Tang để ý thấy một chiếc lá làm bằng bạc treo trên mắc áo cạnh cửa, giống hệt chiếc lá anh đeo trên cổ trong lần đầu tiên gặp anh.

Cô cũng dứt khoát lấy đi chiếc vòng cổ hình chiếc lá đó.

Bề mặt có vẻ sáng bóng, chắc là do anh hay cầm trên tay nghịch ngợm.

Một chiếc vòng cổ vô cùng độc đáo.

Minh Tiêu thấy Hạ Tang cứ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ đó liền tò mò hỏi: “Em thích cái này à?”

“Không ạ, em thấy cậu ấy hay đeo cái này.”

“Cậu ấy hả, hai năm trước lần đầu tiên nhận được tiền lương ở đây đã đi mua cái này luôn đấy, đó cũng là lần đầu tiên chị thấy cậu ấy tiêu nhiều tiền để mua đồ cho bản thân mình như vậy.”

Hạ Tang nghe xong liền mỉm cười: “Dùng tiền mà mình kiếm được để mua đồ mà mình thích, nhất định rất vui vẻ.”

“Em không biết đâu, cậu ấy hả, tiết kiệm lắm ấy! Bọn chị đều cho rằng cậu ấy từ chối lời tỏ tình của nhiều cô gái như vậy, chỉ có một nguyên nhân, không nỡ tiêu tiền! Chị ấn tượng nhất là có một lần, cậu ấy đứng im nhìn chằm chằm vào con cá, đợi nó ngửa bụng lên, gần như chết rồi mới chịu mua, ép siêu thị tới mức phải giảm cho cậu ấy một nửa giá cơ mà.”

Minh Tiêu nói tiếp: “Cậu ấy có thể tiêu tiền để mua thứ đồ vô dụng này cũng coi như khó thấy rồi.”

Hạ Tang ngập ngừng, do dự hỏi: “Chị Minh Tiêu, ví dụ em lấy cái này đi tặng người khác, cậu ấy... có tức giận không ạ?”

Chu Cầm kinh ngạc nói: “Sợi dây chuyền cũng cũ rồi, em định tặng ai?”

“Tống Thanh Ngữ ạ.”

Minh Tiêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tang, hồi lâu mới có phản ứng, dường như đã hiểu được ý đồ của cô.

Cô ấy kéo lấy tay Hạ Tang, kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ! Em muốn dùng cái này lừa cô ta thay đổi lời khai à?

“Chỉ có cái này chưa đủ đâu ạ.” Hạ Tang ôm cặp sách, nói: “Em vẫn cần một bức... thư tình do chính tay Chu Cầm tự viết.”

Lúc này, Minh Tiêu đã hoàn toàn hiểu được ý đồ của Hạ Tang.

Trước đây cô ấy không đồng ý bọn họ gọi Tống Thanh Ngữ ra, bởi vì lỡ như đám con trai mà nhất thời tức giận, đe dọa Tống Thanh Ngữ, vậy thì sợ là sẽ náo loạn đến mức khó mà thu xếp được.
Nếu như Chu Cầm thật sự trong sạch, vậy thì Tống Thanh Ngữ cũng không sống chết cắn lấy anh như vậy, trừ phi cô ta cảm thấy xấu hổ, nhục nhã, tất cả hóa thành phẫn nộ, liền ôm trong mình tâm lý “không ăn được thì đạp đổ”.

Vậy thì cho dù người bên cạnh có khuyên Tống Thanh Ngữ như thế nào, thậm chí giúp cô ta tư vấn tâm lý, thì cũng khó mà thay đổi được thái độ của cô ta.

Hạ Tang nghĩ ra cái biện pháp ngu ngốc này, có lẽ cũng là biện pháp duy nhất rồi.

Minh Tiêu nghĩ một hồi, nói với Hạ Tang: “Chị vẫn giữ câu nói trước đây, chỉ cần cứu được cậu ấy ra, đừng nói là một cái dây chuyền hỏng, cho dù em muốn nửa đời sau cậu ấy làm trâu làm ngựa cho em, chị cũng sẽ giúp em bắt cậu ấy thực hiện cho được.”