Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng

Chương 7




Bác gái không vui: "Gọi mẹ làm gì, con không đồng ý thì tự từ chối đi."

Anh Gia Võ không dám.

Anh ấy nhìn tôi tội nghiệp, đành phải nói: "Được rồi. Nhị Muội không thể ngủ phòng khách, lỡ có trộm đến thì sao."

Anh Gia Văn là học sinh giỏi nhất lớp, đứng đầu chuỗi thức ăn trong nhà. Anh Gia Võ luôn chép bài anh Gia Văn nên không dám đắc tội với anh ấy.

Sau vụ trộm không lâu, các anh được nghỉ hè.

Bác gái đưa các anh đi mua quần áo mùa hè, tùy tiện chọn hai chiếc áo phông.

Nhưng lại rất cẩn thận chọn cho tôi một chiếc váy, vì muốn rẻ hơn hai đồng mà mặc cả với chủ cửa hàng nửa tiếng đồng hồ.

Chiếc váy mười tám đồng, tôi nào xứng?

Tôi hoảng sợ từ chối.

Bác gái kéo dài mặt: "Con gái phải có dáng vẻ con gái, ngày nào cũng mặc quần áo của chị con rộng như đang diễn kịch vậy."

"Những người trong xưởng nhìn thấy sẽ khiến bác mất mặt."

Anh Gia Võ khen tôi đẹp, bà chủ bảo tôi đừng cởi ra.

"Cứ mặc như vậy mà đi, đúng là đẹp thật, không uổng công mẹ con mặc cả lâu như vậy."

Bác gái không nói tôi không phải con gái bác.

Tôi cũng không giải thích.

Lúc đó trong lòng tôi thậm chí còn có một tia hy vọng thầm kín: Giá như bà ấy thực sự là mẹ tôi thì tốt biết mấy.

Tôi có thể có được hai người anh trai tốt như vậy.

Đó là chiếc váy công chúa đầu tiên trong đời mà tôi có. Nó thuộc về riêng tôi.

Gió mùa hè nóng bức thổi qua đôi chân trần của tôi, làm tung bay chiếc váy màu hồng.

Gió cũng thổi trái tim tôi bồng bềnh, hạnh phúc không thể nào nắm bắt.

Bác gái đã bỏ ra số tiền lớn mua tám cân tôm hùm đất, nói tối nay sẽ cho chúng tôi ăn no nê.

Anh Gia Võ kêu gào chắc chắn phải cho nhiều ớt.

Anh Gia Văn nói sẽ để riêng một phần không cay cho tôi.

Tôi cười nói không sao, cay thì tôi uống nhiều nước.

Lời còn chưa dứt, khi vừa rẽ qua cầu thang, tôi thấy mẹ đang bụng mang dạ chửa xách một túi trứng gà nhỏ và chị gái đứng bên cạnh mẹ.

Mẹ mắt đỏ hoe nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Nhị Muội, con gầy quá..."

Còn chị gái thì chăm chú nhìn chiếc váy mới của tôi, đầy vẻ ghen tị.

Bác gái đón họ vào nhà, mẹ vừa lau nước mắt vừa cảm ơn bác đã chăm sóc tôi.

Còn chị gái thì vào phòng, chỗ này sờ sờ, chỗ kia ngó ngó, còn mở tủ quần áo ra lục tung lên.

Chị ấy ghen tị hỏi: "Trước đây đây không phải là phòng của anh Gia Văn sao?"

"Em sẽ ở tạm đây mấy ngày."

Chị gái nhìn tôi từ trên xuống dưới, ra lệnh: "Mày cởi váy ra để tao mặc thử."

Chị ấy cướp đồ của tôi, luôn tự nhiên như vậy.

Nhưng lần này tôi lại nảy sinh ý định phản kháng: "Chị mặc không vừa đâu."

Mặc dù cố tình mua lớn hơn một cỡ nhưng chị gái hơn tôi ba tuổi chắc chắn sẽ không mặc vừa.

Chị gái đưa tay kéo khóa kéo của tôi: "Không thử thì sao biết được."

Tôi giãy giụa kịch liệt: "Chị chắc chắn không mặc vừa, đừng kéo hỏng váy của em."

Trong lúc tranh chấp, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.

Mặt anh Gia Văn không chút biểu cảm đứng ở cửa, giống như lần đầu tiên gặp tôi, lạnh nhạt nhìn chị gái: "Đi ra ngoài chơi, đừng làm hỏng đồ trong phòng anh."

Chị gái thấy anh ấy như chuột thấy mèo, lập tức ngoan ngoãn.

Anh Gia Văn đi đến sau lưng tôi, kéo lại khóa kéo mà chị gái kéo xuống, giọng dịu xuống: "Trên bàn học có truyện tranh anh mượn cho em, em lấy ra đọc đi."

Mẹ tìm cơ hội vào phòng.

Bà ấy nắm tay tôi rơi nước mắt: "Là mẹ vô dụng nên để con chịu khổ."