Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng

Chương 6




Tôi thử gọi: "Anh hai?"

Mây đen vừa tan, tôi nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.

Anh ta còn cầm túi xách của bác gái!

Là trộm!

Lúc đó tôi không kịp suy nghĩ nhiều, liền nhảy xuống khỏi ghế sofa, dùng sức kéo mạnh chiếc túi, hét lớn: "Bắt trộm, bắt trộm."

Khóa cửa đã bị mở.

Nhưng tôi vẫn không chịu buông túi, tên trộm tức giận rút d.a.o đ.â.m vào cánh tay tôi.

Đau!

Máu tươi trào ra rất nhanh.

Nhưng tôi vẫn không chịu buông tay.

Tên trộm tức giận, muốn đ.â.m tôi.

May thay lúc này cửa phòng ngủ chính mở ra, bác cả hét lớn chạy ra: "Dám làm cháu gái tao bị thương, tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"

Tên trộm buông túi rồi bỏ chạy.

Bác cả và anh Gia Võ lớn tiếng hô đuổi theo, còn anh Gia Văn thì kéo tôi đang run rẩy đứng dậy, xé khăn gối ấn vào vết thương của tôi rồi lại đi đến tủ bếp tìm hộp thuốc.

Bác gái cũng vội vàng đi ra.

Bà nhìn thấy cánh tay tôi đầy máu, tức giận: "Đầu óc cháu có vấn đề à? Anh ta cầm d.a.o mà cháu còn dám chống lại?"

"Cháu chán sống rồi hả? muốn c.h.ế.t sớm đúng không?"

Lúc đó tôi không sợ nhưng giờ tôi không kìm được mà run rẩy.

Tôi đưa chiếc túi đang ôm trong lòng cho bác gái, cố nặn ra nụ cười lấy lòng: "Bác gái, bác mau xem tiền lương có còn không?"

Bác gái ngây người.

Bà mở túi ra xem: "Tiền vẫn còn ở đây."

Cả người tôi mềm nhũn: "Vậy thì tốt."

Đợi lâu như vậy mới phát lương ba tháng, nếu mất thì không biết bác cả bác gái sẽ buồn đến mức nào.

Bác gái mắng tôi một trận: "Lần sau đừng có ngu như vậy, thịt người mà đỡ được d.a.o à? Nếu tên đó ra tay tàn nhẫn, giờ cháu đã mất mạng rồi!"

Bà nhận hộp thuốc từ anh Gia Văn đưa tới để băng bó cho tôi, dưới nhà truyền đến tiếng ồn ào.

Mọi người trong nhà tập thể đồng lòng hợp sức đã bắt được tên trộm.

Anh Gia Văn xuống xem náo nhiệt.

Tôi và bác gái đi đến bên cửa sổ, thấy anh ấy chen vào vòng trong cùng đá mạnh tên trộm hai chân.

Không lâu sau, cảnh sát đến đưa tên trộm bị đánh mặt mũi bầm dập đi, lại gọi bác cả và những người tham gia bắt trộm đi làm biên bản.

Mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả dưới nhà, bác gái gọi anh Gia Văn và anh Gia Võ về ngủ.

Vết thương của tôi đã được băng bó. Tôi chuẩn bị quay lại ghế sofa ngủ.

Bác gái kéo tôi dậy: "Bác cả của cháu không biết bao giờ mới về được, tối nay cháu ngủ với bác nhé."

Giường của bác gái có nệm lò xo, rất mềm.

Tôi mơ một giấc mơ đẹp, mơ thấy mình biến thành công chúa hạt đậu, ngủ trên chiếc giường mềm như mây.

Người hầu hỏi tôi: "Hạt đậu ở đâu?"

Tôi lăn từ bên trái sang bên phải, rồi lại lăn từ bên phải sang bên trái.

Dùng từng tấc da để cảm nhận.

Nhưng không tìm thấy cái cục nhỏ đó.

Tôi lo lắng đến toát mồ hôi, đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Ánh nắng buổi sớm chiếu vào đôi chân gầy gò đen nhẻm của tôi.

Ồ.

Hóa ra tôi là công chúa giả.

Bác gái đã làm xong bữa sáng.

Anh Gia Văn ăn hết trứng ốp la của mình vẫn thấy chưa đủ.

Tôi vội đẩy đĩa sang: "Em no rồi, anh cả ăn đi."

Anh ấy không khách sáo kẹp lấy.

Bác cả mắng anh ấy: "Hôm qua Nhị Muội sợ đến phát khóc, con còn giành trứng của em ấy ăn."

Anh ấy ngậm một miếng trứng ốp la, nói lúng búng: "Không ăn không, tối nay để Nhị Muội ở phòng anh, anh ngủ với Gia Võ."

Anh Gia Võ trợn tròn mắt: "Ngủ với em, anh có hỏi ý em chưa?"

Anh Gia Văn nuốt trứng, nhìn anh ấy không kiên nhẫn, hỏi: "Thế em đồng ý không?"

Anh Gia Võ há miệng rồi lại ngậm, cầu cứu bác gái: "Mẹ, mẹ..."