Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng

Chương 8




Tôi lắc đầu: "Không có, bác gái và các anh đối xử với con rất tốt."

Mẹ lau nước mắt, nhìn vào mắt tôi hỏi: "Nhị Muội, dạo này nhà máy của bác cả và bác gái con có phát lương không?"

Tim tôi thót lên, lắc đầu: "Con không biết."

Mẹ thở dài: "Quả nhiên họ vẫn đề phòng con."

Bác gái đã nấu hết tám cân tôm hùm đất, cố tình làm một đĩa không cay đặt trước mặt tôi.

Chị gái kẹp từng con một, vì muốn ăn thịt mà đầu cũng không thèm hút.

Anh Gia Võ nhìn mà sốt ruột, vừa tự mình ăn ngấu nghiến vừa không quên dùng đũa gắp nhiều cho vào bát tôi: "Ăn cơm mà như ăn thức ăn cho mèo vậy, em ăn nhanh lên!"

Mẹ vội vàng nói: "Ở nhà con bé cũng thế, tính tình nhỏ nhen. Gia Võ đừng để ý đến con bé."

Anh Gia Võ không vui: "Em ấy là em gái cháu, sao cháu không để ý đến em ấy được!"

Chị gái có lẽ là ghen tị nên đã chế nhạo: "Nó là em gái ruột của em. Hôm nay nhà em lên đây để đưa nó về."

Chị ấy nhanh mồm nói ra ý định, mẹ ngượng ngùng nói: "Lần này em đến đây chủ yếu có hai chuyện."

"Nhà sắp đến mùa gặt, bụng em to không tiện nên muốn Nhị Muội về giúp đỡ làm ít việc."

Anh Gia Văn nhíu mày: "Em ấy mới sáu tuổi, làm được việc gì?"

Mẹ tôi cười: "Cháu trai à, ở quê trẻ con sáu tuổi có thể làm được nhiều việc lắm."

"Gặt lúa, chuyển lúa, phơi lúa, cấy lúa, nấu cơm, hái rau, Nhị Muội đều biết làm."

Bác gái cười gượng: "Tốt quá."

"Nhị Muội về quê giúp mẹ làm việc, chăm mẹ ở cữ, sau khi khai giảng phải học hành tử tế ở quê, chăm sóc em trai..."

"Đến kỳ nghỉ đông hè, chào mừng cháu về nhà bác gái chơi."

Tay tôi đặt dưới gầm bàn nắm chặt lại.

Mẹ nghe càng lúc càng thấy không ổn, sắc mặt thay đổi.

"Chị dâu, em chỉ để Nhị Muội về quê giúp đỡ trong kỳ nghỉ hè thôi, làm xong nó vẫn phải về đây với chị."

Bác gái cười: "Em dâu, em coi nhà chị là cái gì?"

"Nuôi con ở nhà chị, hôm nay em gọi về gặt lúa, ngày mai gọi về chăm em ở cữ, chị ra tiền nuôi giúp em một đứa lao động à?"

Bác gái chỉ vào trán mình: "Chị xem trên trán chị có phải viết chữ Quan Âm Bồ Tát không?"

"Bản thân chị vốn không đồng ý nuôi thêm một đứa trẻ. Nếu em định làm thế, hôm nay cứ đưa Nhị Muội đi, sau này cũng đừng đưa sang nữa là được."

Mẹ cầu xin nhìn bác cả.

Bác cả gãi đầu: "Em dâu biết đấy, nhà anh chị dâu làm chủ."

Mẹ thất vọng, cố nặn ra nụ cười: "Thôi vậy, bọn em sẽ tự xoay xở làm việc vậy."

"Thực ra lần này em đến còn một chuyện nữa. Gặt xong lúa phải cày ruộng bón phân, em và Hồ Lương không có tiền, muốn vay anh chị một ít."

Luôn luôn như vậy.

Ba sĩ diện, những chuyện mất mặt như thế này, ba luôn sai mẹ đi làm.

Sắc mặt bác gái không mấy vui vẻ: "Nhà máy vẫn nợ lương, anh chị cũng không có tiền."

Mẹ vội vàng nói: "Nhưng dạo trước nhà máy của anh chị có phát lương mà?"

Ngay lập tức, bác gái, anh Gia Văn, anh Gia Võ đều nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng thanh minh: "Không phải em nói, em không biết gì hết."

Mẹ bắt đầu lau nước mắt, nói mình sinh con trai khó khăn thế nào, nói gia đình khó khăn ra sao.

Nói một mình chăm sóc bà nội vất vả thế nào, nói mình ngu ngốc, không may mắn như bác gái được gả cho một người đàn ông tốt như bác cả…

Như nhiều lần trước đến nhà bác cả vay tiền, mẹ thúc giục tôi: "Nhị Muội, con cầu xin bác cả bác gái đi."

"Nếu không kịp gieo lúa cho vụ mùa, đến lúc em trai con chào đời sẽ không có cơm ăn."