"Các người có ai tận mắt thấy Tiểu Lan sinh nó không? Tôi nhặt nó từ bên ngoài về, đến giờ vẫn chưa đăng ký hộ khẩu."
"Nhà tôi vẫn còn chỉ tiêu sinh con trai!"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mặt tôi.
Nước mắt tôi lập tức trào ra khỏi hốc mắt.
Tôi há miệng, muốn gọi một tiếng "Ba."
Nhưng ông lại nói một cách cay nghiệt: "Câm miệng, mày là tao nhặt về, tao không phải ba ruột mày, ngày mai tao sẽ đuổi mày đi."
Tôi quay sang nhìn mẹ, mẹ đỏ hoe mắt, lắc đầu với tôi.
Ba, mẹ.
Phát âm thật đơn giản, ngay cả trẻ một tuổi cũng có thể nói.
Nhưng lúc đó, dù tôi cố gắng há miệng thế nào, cổ họng tôi cũng không phát ra được một tiếng nào.
Rõ ràng tôi không phải là người sai nhưng tôi lại bị vứt bỏ trước mặt mọi người.
Chủ nhiệm hội phụ nữ không tin lời này, lúc này bà nội chống gậy xuất hiện.
Bà nói rất to: "Nhị Muội là con gái của con trai cả nhà tôi, Hồ Thiện gửi nuôi ở quê."
"Ngày mai tôi sẽ để con trai cả đến đón nó đi."
"Hồi đó xảy ra nạn đói, nếu ba của các người không uống cháo của tôi cho thì đã c.h.ế.t đói rồi. Các người muốn động đến con dâu tôi, trước tiên phải để ba của các người trả mạng lại cho tôi."
…
Sáng sớm hôm sau, bác cả ở thành phố vội vã chạy về.
Ông không muốn nhận tôi: "Gia Văn và Gia Võ đã học cấp hai rồi, đang là lúc quan trọng. Tôi và Miêu Miêu không có thời gian chăm sóc Nhị Muội."
"Một đôi con gái cũng tốt, nuôi dạy con gái tử tế không kém gì con trai."
Ba tôi nổi giận: "Anh có một cặp con trai sinh đôi, tất nhiên là đứng nói không đau lưng."
"Anh thấy con gái tốt thì dùng Nhị Muội đổi Gia Văn hoặc Gia Võ cho tôi làm con trai, anh có đồng ý không?"
Bà nội dùng gậy gõ xuống đất: "Nếu không được thì đưa Nhị Muội đi làm con dâu nuôi từ bé cho người ta đi. Như vậy còn có thể nhận được một khoản phí dinh dưỡng."
Trời âm u, sắp có mưa lớn.
Tôi ngồi chân trần dưới mái hiên, gió nóng mùa hè thổi tung tà áo rách của tôi.
Như d.a.o băng cắt vào da thịt ở eo tôi.
Thật lạnh.
Thật đau.
Bà nội vừa khuyên giải vừa dùng đạo đức ràng buộc nhưng bác cả không chịu nhượng bộ.
Nuôi một đứa trẻ là trách nhiệm lớn, ông không muốn gánh vác điều đó.
Bà nội chửi bới, ba tôi cũng nổi nóng.
Bác cả hất tay họ đi ra khỏi nhà chính, nhìn tôi đang ngồi ở hiên nhà.
Tôi biết chỉ có một cơ hội này, tôi phải giành lấy thứ gì đó cho cuộc đời mình.
Tôi đưa cho ông con bướm mà tôi đan bằng lá non của cây cọ, nhẹ nhàng nói: "Lần trước con hứa với bác gái là sẽ đan cho bác ấy một con bướm."
"Con đã học nhiều ngày rồi nhưng vẫn không đẹp lắm, mong bác ấy đừng chê."
Bác cả cúi đầu nhìn tay tôi.
Trên đó có những vết thương nông sâu.
Có vết m.á.u do tối qua trèo cây bẻ lá cọ, có vết cắt khi cắt cỏ cho lợn, vết bỏng nước sôi, vết bỏng khi nhóm lửa…
Con nhà quê không được quý giá như vậy, những vết thương nhỏ này đều tự lành.
Bác cả nhận lấy con bướm rồi quay người đi.
Vẫn không được sao?
Có lẽ số phận của tôi là phải lên núi làm dâu nuôi cho người khác.
Trái tim như rơi xuống vực sâu.
Tôi nắm chặt tay, tự nhủ không được khóc.
Những đứa trẻ không được yêu thương, khóc sẽ không được thương hại, chỉ nhận lại lời mắng mỏ.
Nhưng thực sự không nhịn được.
Nước mắt thi nhau rơi xuống, thế giới trở nên mờ mịt.
Không biết qua bao lâu, trước mắt tôi xuất hiện một bóng người mơ hồ.
Bác cả quay lại, kéo tôi dậy khỏi mặt đất: "Nhanh đi dọn hai ba bộ quần áo rồi đi theo bác, sắp mưa rồi."