Mẹ đẩy tôi và chị gái vào phòng nhỏ, một mình chịu đựng cơn thịnh nộ của ba.
Cách cánh cửa cũ nát, tiếng đập phá va chạm đập mạnh vào tim tôi.
Tôi nghe thấy mẹ khóc và nói: "Có phải tôi không muốn sinh con trai đâu?"
"Lúc đó tôi có khuyên ông đi siêu âm không, ông không nỡ ra tiền. Bây giờ ông lại đổ hết lỗi lên tôi."
"Nhị Muội đã sinh ra rồi, tôi biết làm sao? Nhét lại vào bụng để biến nó thành con trai cho ông à?"
…
Chị gái hơn tôi ba tuổi, cau mày nói: "Trước khi mày chưa ra đời, ba mẹ chưa bao giờ cãi nhau."
"Giá như mẹ không sinh ra mày thì tốt biết mấy."
Phòng nhỏ không bật đèn.
Ánh trăng mỏng xuyên qua cửa sổ, như lưỡi d.a.o cắm chặt vào người tôi.
Tôi là con thứ hai, lại là con gái.
Điều này giống như tội lỗi khắc sâu vào xương tủy.
Tối hôm đó, mặt mẹ sưng lên, chân cũng khập khiễng.
Tôi khóc và nói xin lỗi mẹ.
Con xin lỗi vì con không phải con trai.
Con xin lỗi vì đã để mẹ sinh ra con.
Mẹ xoa đầu tôi, thở dài: "Giá như mẹ có nhiều tiền thì tốt biết mấy..."
Có nhiều tiền thì sao?
Mẹ không nói.
Mối quan hệ của ba mẹ rơi vào bế tắc, chị gái càng ngày càng thù địch với tôi.
Tôi cả ngày lo lắng tự trách, chỉ có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, âm thầm gánh vác hầu hết công việc nhà.
Hơn một tháng sau, mọi chuyện có bước ngoặt.
Mẹ đang ăn cơm thì đột nhiên nôn.
Mẹ mang thai rồi.
Tinh thần của ba lập tức trở lại, ngày nào cũng xoa bụng mẹ và gọi: "Con trai ngoan."
Mẹ cũng tràn đầy hy vọng: "Lần này chắc chắn phải sinh cho các con một đứa em trai."
Lúc đó đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt, cán bộ phụ nữ theo dõi sát sao cái bụng của từng phụ nữ trong độ tuổi sinh đẻ trong làng.
Mẹ kể trước đây bác sáu mang thai hơn tám tháng, bị phát hiện rồi bị lôi đi tiêm thuốc.
Đứa trẻ sinh ra vẫn còn động đậy, bị người của phòng kế hoạch hóa nhét vào túi ni lông rồi nửa đêm vứt xuống sông.
Ba mẹ dặn tôi và chị gái chắc chắn phải giữ bí mật, tuyệt đối không được để lộ.
Lần này ba đã học khôn. Khi vừa đến tháng, ông sốt ruột tìm một phòng khám chui để siêu âm.
Là con trai!
Hôm đó sau khi trở về, ông uống nửa cân rượu trắng, phấn khích hét lên: "Ông trời có mắt, Hồ Lương tôi cũng có con trai rồi."
"Xem ai còn dám nói tôi tuyệt tự không?"
Mẹ sợ quá, vội vàng bịt miệng ông: "Ông nhỏ giọng thôi, đừng để người khác nghe thấy."
Đúng vậy.
Ở quê có rất nhiều người có lòng chính nghĩa, thích đi tố cáo người khác.
Tôi hơn ai hết mong đứa em trai mau chóng ra đời.
Vài ngày sau, chị gái chơi trò chơi với các bạn, có một cậu bé thua cuộc tức giận nói: "Mày thắng thì có ích gì, mày lại không có em trai, nhà mày không có con trai."
"Sớm muộn gì mày cũng phải lấy chồng."
Chị gái tức quá, hét lên: "Ai nói, tao có em trai, nó đang ở trong bụng mẹ tao."
Không lâu sau, chủ nhiệm hội phụ nữ ngửi thấy mùi nên đã dẫn người đến nhà định bắt mẹ đi "kiểm tra."
Ba tôi cầm cuốc đứng ở cửa: "Dương Bạch Tường, hôm nay bà dám bắt vợ tôi đi, ngày mai tôi sẽ dùng cuốc g.i.ế.c c.h.ế.t con bà."
"Bà có con trai con gái, lại muốn nhà người khác tuyệt hậu. Bà đã làm bao nhiêu chuyện thất đức, bà không sợ báo ứng sao?"
Chủ nhiệm hội phụ nữ cứng cổ: "Tôi đang thực hiện chính sách quốc gia."
"Ông không hợp tác chính là phạm pháp, có thể bị bắt đi tù."
Hai bên giằng co, không ai chịu nhường ai.
Thấy đối phương đông người định bắt mẹ đi, ba tôi đột nhiên chỉ vào tôi, quát lớn: "Ai nói tôi vi phạm chính sách, Nhị Muội không phải con gái tôi."