Mẹ đỏ hoe mắt, bảo tôi đeo cho mẹ.
Tôi khẽ nói bên tai mẹ: "Mẹ ơi, sau này con sẽ mua cho mẹ sợi dây chuyền to bằng ngón tay cái."
Mẹ trừng tôi: "Đó là dây xích chó, con muốn siết cổ mẹ à?"
"Như thế này là tốt rồi!" Mẹ vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, nhẹ nhàng trách móc: "Con đi làm thêm vất vả lắm, sau này không được tiêu tiền lung tung như thế nữa."
Ba tôi ngay lập tức rơi nước mắt.
Có người trêu ba mở rượu Mao Đài ra uống đi, ba ôm chặt vào lòng: "Không được không được, phải để dành đến khi Văn Nhân lấy chồng mới được mở ra uống."
Mọi người đều khen tôi.
Khen tôi thông minh, khen tôi xinh đẹp, khen tôi hiếu thuận, khen tôi có phúc.
Tôi nhớ lại hồi nhỏ, lúc đó tôi vừa đen vừa gầy.
Mọi người trong làng đều nói tôi như con khỉ từ trên núi xuống, bảo tôi không đẹp bằng chị, lớn lên chắc không lấy được chồng tốt như chị.
Đúng rồi.
Năm tôi thi đại học là mười chín tuổi, chị tôi hai mươi hai tuổi.
Năm chị tôi hai mươi tuổi, do Hồ Lương và dì út làm chủ hôn, nhận sáu vạn sáu tiền sính lễ, xem mắt rồi lấy chồng.
Khi đến dự tiệc, chị tôi bế một cô bé một tuổi trên tay.
Nhân lúc rảnh rỗi, chị tôi bế con đến nói với tôi vài câu.
"Nữu Nữu, gọi dì nhỏ đi con."
"Dì nhỏ thi đỗ đại học, giỏi lắm đấy."
"Sau này Nữu Nữu cũng phải giỏi như dì nhỏ."
Chị ấy đưa cho tôi chiếc túi xách trên tay: "Văn Nhân, đây là chị mua cho em."
Là một chiếc váy mới.
Chị ấy cười nói: "Xin lỗi em vì hồi nhỏ chị hay bắt nạt em."
"Hồi đó chị cứ nghĩ ba mẹ không thích em, họ rất thương chị."
"Sau này mới biết, người họ thương nhất là em trai. Vì em ấy, chúng ta đều có thể bị hi sinh. Trong lòng họ, chị với em không có gì khác biệt lắm."
Tôi cảm thấy xúc động nhưng không biết nói gì, chỉ hỏi: "Anh rể đối xử với chị tốt không?"
"Cũng tạm, không có vấn đề gì lớn, chỉ là thích uống rượu, hút thuốc, đánh bài. Ngày nào cũng giục chị sinh con trai thứ hai. Nhưng anh ấy cũng khá cưng chiều Nữu Nữu."
"Tại sao chị lại nghe lời họ sắp xếp gả chồng?"
Chị tôi ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: "Chúng ta không giống nhau. Em sáu tuổi đã rời khỏi nhà này, em không có tình cảm với em trai. Nhưng em ấy là do chị một tay nuôi lớn."
"Chị biết như vậy là không đúng nhưng lại không thể trơ mắt nhìn em ấy mặc kệ. Chị biết ba mẹ thiên vị nhưng chị không thể đoạn tuyệt quan hệ với họ." Chị tôi ôm chặt đứa trẻ: "Cứ như vậy đi."
"Chị sẽ không sinh nữa, sau này sẽ nuôi Nữu Nữu thật tốt."
Ba tôi dẫn tôi đi từng bàn để mời rượu, đến bàn của dì út và Hồ Lương.
Dì út đẩy em họ tôi: "Diệu Tổ, gọi chị, đây là chị ruột của con."
Em họ tôi cúi đầu chơi game, miễn cưỡng gọi một tiếng.
Dì út cười gượng gạo: "Nó là thế đấy nhưng trong lòng nó coi con là chị ruột."
Nói rồi mắt dì ấy đã đỏ hoe: "Nhìn con bây giờ có tiền đồ, dì mừng lắm."
Hồ Lương đã uống khá nhiều rượu, lảo đảo đứng dậy: "Diệu Tổ là em trai ruột của con, sau này hai đứa phải giúp đỡ nhau."
Tôi mỉm cười: "Cháu sẽ giúp đỡ em họ."
Giúp đỡ lẫn nhau.
Nó không giúp tôi, đương nhiên tôi cũng không cần giúp nó.
Hồ Lương xụ mặt: "Mày đừng có hí hửng, đồ vô lương tâm! Mày mua vàng mua rượu cho họ, sao không mua cho chúng tao một thứ gì cả?"
"Đừng quên tao là cha ruột của mày, trước sáu tuổi của mày đều là tao và mẹ mày nuôi."
"Tao nói cho mày biết, sau này tao muốn mày nuôi tao, mày không được cãi!"
Có những người tiện từ trong xương cốt, không bị mắng thì không thấy thoải mái.