Tôi kém anh cả rất xa về khoản thông minh nhưng vẫn tốt hơn anh hai.
Vì vậy, cuối cùng tôi vượt điểm chuẩn loại một hơn mười điểm.
Mọi người đoán xem thế nào, tôi đăng ký vào trường đại học mà anh hai đã theo học trước đây!
Khi anh ấy nghe tin này, anh ấy đã cười suốt ba phút.
Tôi tức quá cúp máy. Cuối cùng để bù đắp, anh ấy đã mua cho tôi một chiếc điện thoại mới làm quà mừng tôi đỗ đại học.
Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi đã đi làm thêm rồi.
Là thầy Trương giới thiệu cho tôi một gia đình cần gia sư.
Thầy ấy nói: "Em tuy không thông minh bằng anh cả nhưng đã học được phương pháp học của anh cả, em dạy lại phương pháp này cho các bạn học sinh khác cũng rất tốt."
Khi anh cả và anh hai thi đại học, ba mẹ đã tổ chức tiệc rượu.
Theo ý tôi thì lần này không cần làm vậy.
Mẹ đập bàn: "Làm! Phải làm."
"Phải cho mấy ông già cổ hủ trong làng thấy rằng con gái cũng có thể vào đại học, có tương lai tốt."
"Để họ khỏi nói tôi phung phí tiền. Hơn nữa, những năm qua chúng ta đã mừng tiền mừng cưới, cũng phải thu lại chứ."
Tiệc được tổ chức tại khách sạn tốt nhất huyện, mâm cỗ cũng rất sang trọng.
Ba mẹ còn thuê hẳn xe đi đón người ở làng lên ăn cơm.
Cũng không phải để khoe khoang mà ở vùng quê, quan hệ xã hội rất phức tạp. Những năm qua, dù ba mẹ sống ở huyện nhưng tiền mừng cưới ở quê vẫn không thiếu lần nào.
Có đi có lại.
Ba mua rất nhiều tràng pháo chữ Vạn, lại mua thêm hơn chục quả pháo hoa, thuê mấy cổng chào, còn mời cả một ban nhạc.
Trang hoàng rực rỡ hơn cả đám cưới.
Anh hai chua chát: "Ồ, hoành tráng quá nhỉ. Hồi anh với anh cả cùng thi đỗ, ba mẹ chỉ đốt có sáu tràng pháo chữ Vạn."
Mẹ chống nạnh: "Muốn trách thì trách tại con không gặp được thời thôi."
"Hồi con với anh con thi đại học, cửa hàng tạp hóa của mẹ mới bắt đầu có lãi nhưng mấy năm nay mẹ đã mở mấy cửa hàng rồi. Cuộc sống khá giả rồi, đương nhiên phải hoành tráng hơn."
"Hơn nữa, ba con chỉ có một đứa con gái, không nâng niu con bé thì còn nâng niu ai."
Anh hai trêu mẹ: "Ồ, thế Văn Nhân không phải con gái mẹ à?"
Mẹ cốc vào gáy anh ấy: "Đi tiếp khách đi, đừng ở đây mà lắm mồm."
Đúng vậy.
Những năm gần đây, công việc kinh doanh của mẹ ngày càng phát đạt.
Ban đầu chỉ bán dầu muối nước mắm, sau đó lại mở thêm một cửa hàng bán đồ khô, bán mộc nhĩ, lạc, đậu tương các loại.
Sau đó lại mở thêm một cửa hàng bán đồ đông lạnh, bán cánh gà, ức gà, đùi vịt, xiên nướng.
Hai năm trước, mẹ còn mua bốn căn hộ ở cùng một nhà tập thể ở thành phố.
Mẹ nói sẽ cho anh cả một căn, anh hai một căn, tôi một căn, còn một căn để ba mẹ ở.
Những căn hộ đó chưa ở ngày nào nhưng giá trị đã tăng gấp đôi.
Đó là thời điểm rất tốt, kinh tế phát triển nhanh chóng. Chỉ cần nắm bắt cơ hội là có thể kiếm được tiền.
Tôi có thể đỗ vào trường loại một, ngoài nhờ sự hướng dẫn của anh cả thì còn nhờ mẹ đã bỏ tiền cho tôi học rất nhiều lớp học thêm, tìm cho tôi không ít gia sư một kèm một mới miễn cưỡng kéo tôi lên được.
Trong tiệc, người dẫn chương trình đưa micro cho tôi, hỏi tôi có kinh nghiệm gì có thể chia sẻ.
Tôi không có kinh nghiệm gì.
Nhưng tôi có hai món quà nhỏ mua bằng tiền đi làm thêm và tiền mừng tuổi.
Món thứ nhất là sợi dây chuyền vàng mười gam mua tặng mẹ, hồi đó giá vàng còn khá rẻ.
Món thứ hai là một chai rượu Mao Đài mua tặng ba, đương nhiên cũng không đắt như bây giờ.