Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng

Chương 27




Tôi thu lại nụ cười: "Chú à, chú nhớ kém quá, tôi giúp chú nhớ lại nhé."

"Hồi đó chú muốn sinh con trai nên mới đuổi tôi đi, chú còn muốn bán tôi cho người khác làm con dâu nuôi từ bé."

"Sáu tuổi trước tôi chưa từng mặc một bộ quần áo mới, chưa từng ăn no, cách ba bữa lại bị đánh một lần."

"Sau khi đến với ba mẹ tôi, các người chưa từng bỏ ra một xu tiền học phí và tiền ăn, ngược lại còn moi móc không ít tiền từ ba mẹ tôi."

"Giờ thấy tôi thi đỗ đại học, lại bắt đầu nói đến quan hệ huyết thống, bắt tôi nuôi các người khi về già à?"

"Được thôi, vậy thì các người trả hết từng xu từng cắc tiền mà ba mẹ tôi đã bỏ ra cho tôi." Tôi nói chắc nịch: "Tôi đảm bảo sẽ nuôi các người khi về già!"

Hồ Lương nổi giận: "Tao lấy đâu ra tiền, tao làm gì có tiền!"

"Hồ Thiện có tiền, bọn họ tự nguyện nuôi mày."

Tôi ném mạnh đĩa trên bàn xuống đất: "Vậy thì các người nghe cho rõ đây, tôi tên là Hồ Văn Nhân. Trong sổ hộ khẩu là con gái của Hồ Thiện và Trịnh Miêu Miêu."

"Họ nuôi tôi lớn, giáo dục tôi, hai anh trai luôn bảo vệ tôi."

"Tôi chỉ nhận họ là ba mẹ tôi, chỉ nhận Hồ Gia Văn và Hồ Gia Võ là anh trai ruột của tôi."

"Sau này tôi chỉ nuôi Hồ Thiện và Trịnh Miêu Miêu khi họ già."

"Các người già rồi có thể dựa vào đứa con trai mà các người bán con gái cũng phải đẻ ra để nuôi."

"Đây là tiệc mừng tôi đỗ đại học, nếu các người im miệng thì sẽ có một chỗ cho các người."

"Nếu các người còn muốn tiếp tục gây sự với ba tôi thì cửa ở đằng kia, lập tức cút ra ngoài cho tôi!"



Rất nhiều người trong bữa tiệc đều biết rõ chuyện năm xưa, họ khuyên can ầm ĩ.

"Hồ Lương, có gì thì để sau hãy nói, ngày vui thế này thì ngồi xuống ăn cơm đi."

"Đúng vậy, năm đó chính anh tự tay đuổi con gái mình đi, không trách được người khác."

"Đúng rồi, nuôi dưỡng cha mẹ già vốn là chuyện của con trai."



Dì út cũng không ngừng kéo ông ta: "Ngồi xuống, ngồi xuống ăn cơm đi, đừng say rượu nữa."

"Hôm nay là ngày vui của Nhị Muội."

Bà ta lẩm bẩm: "Nếu biết sớm Nhị Muội có tiền đồ như vậy, năm đó nên đuổi đứa lớn..."

Nói được nửa câu, bà ta bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của chị tôi, lại nuốt ngược vào trong.

Cuối cùng Hồ Lương vẫn ngồi xuống, một mình uống rất nhiều rượu buồn.

Khách khứa đã tản đi, chúng tôi dọn dẹp xong xuôi rồi ra ngoài. Bên ngoài đã đổ mưa rất to.

Tôi quên mang ô, xe của ba tôi đỗ khá xa.

Tôi nhìn màn mưa như trút nước, mẹ tôi đi chậm hơn mấy bước ở phía sau tôi, lấy từ trong túi ra chiếc ô đen to.

"Lúc xuống xe mẹ đã bảo con bỏ ô vào cặp rồi mà con không nghe."

"Xem này, quả nhiên mưa rồi."

"Đã lớn thế này rồi mà vẫn hay quên, còn không nghe lời. Lúc con đi học đại học thì ai sẽ quản con đây."

Tôi dụi vào lòng bà: "Vậy thì con không đi nữa, con ở nhà với mẹ, cùng mẹ làm ăn."

Mẹ tôi nghiêng ô về phía tôi: "Cút cút cút, cút xa xa một chút."

"Để mẹ và ba con sống những ngày tháng thanh tĩnh."

"Mẹ ơi, con đi học rồi, mẹ có nhớ con không?"

"Mẹ không nhớ con đâu, mẹ cầu còn không được."

"Nhưng con chắc chắn sẽ rất nhớ mẹ, lúc đó con sẽ gọi điện cho mẹ mỗi ngày."

"Mẹ nào có thời gian nghe điện thoại của con mỗi ngày, mẹ bận lắm."

"Con cứ gọi! Con sẽ gọi một trăm cuộc một ngày."



Mưa lớn như trút nước, dần dần át đi tiếng cãi vã của chúng tôi.

Cuộc đời tôi, dường như đã lắng xuống vào khoảnh khắc này.

Lại như thể mới chỉ vừa bắt đầu.