Tôi biết từ nhỏ ba không thích tôi.
Vì tôi không phải là đứa con trai mà ông mong muốn.
Để sinh con trai, ông đã đuổi tôi đi: "Con trai mới là gốc rễ, tao lại không thiếu con gái."
Chưa từng được yêu thương, tôi đã rất đau khổ vì điều đó.
Nhưng khi cần người chăm sóc tuổi già, ông lại nói: "Con trai không đáng tin, con gái vẫn là đứa chu đáo nhất."
"Nhị Muội, khi ba già rồi, mọi chuyện đều trông cậy cả vào con!"
…
Tôi biết từ nhỏ ba không thích tôi.
Vì tôi không phải là đứa con trai mà ông mong muốn.
Khi anh em họ ở thành phố về, ba luôn bắt mẹ g.i.ế.c gà g.i.ế.c ngỗng, lấy những thứ tốt nhất ra để tiếp đãi.
Ông để anh em họ cưỡi trên vai, dẫn họ đi khắp làng.
Ông cười tươi rói nói với từng người gặp: "Đây là con trai tôi nuôi ở thành phố, có giống tôi không?"
Nhưng bình thường, ông thậm chí không thèm mỉm cười với tôi.
Bất kể tôi phạm lỗi nhỏ đến mức nào, tôi cũng sẽ nhận được ánh mắt u ám và những lời nói ghê tởm của ông: "Nếu còn gây chuyện nữa, tao sẽ đuổi mày đi."
"Trước khi sinh mày, tao đáng lẽ nên đi siêu âm."
Không sai.
Khi mang thai tôi, mọi người đều nói bụng mẹ tôi nhọn hoắt, là con trai.
Có người khuyên ba đi siêu âm cho chắc ăn.
Ông không nỡ tiêu tiền, lại thêm việc mẹ tôi lúc đó thích ăn chua, ông còn mơ thấy ông nội nói rằng ông có người nối dõi rồi.
Thế là tôi mới ra đời.
Ở nông thôn, lúc nào cũng có những người ăn no rửng mỡ trêu chọc tôi: "Nếu mày không nghe lời, ba mẹ mày sẽ bán mày vào núi sâu cho người rừng làm vợ."
Với họ, đó chỉ là câu nói đùa vu vơ nhưng với tôi, đó lại là cơn ác mộng đeo bám.
Để không bị bán đi, tôi đặc biệt ngoan ngoãn.
Ngay cả khi bị nước sôi làm bỏng, tôi cũng cắn răng không khóc.
Mặc dù tiếng rao bán kem của người bán hàng rong ngoài kia có lớn đến đâu, tôi cũng có thể nhịn.
Tôi còn nhỏ, đã biết nhóm lửa nấu cơm.
Tôi còn nhỏ, đã có thể bưng nước rửa chân cho ba.
Tôi còn nhỏ, khi giúp gặt lúa đã bị rắn cắn một phát, nửa chân sưng vù.
Mẹ tìm thầy lang đến đắp thuốc cho tôi, đôi mắt đỏ hoe hỏi tôi: "Có đau không? May mà con rắn đó không có độc."
Ba rất mất kiên nhẫn: "Một con rắn to như vậy mà không nhìn thấy à? Có mắt mà như mù à? Chỉ có nó là lắm chuyện."
Tôi sợ ông lại có ý nghĩ đuổi tôi đi.
Nhịn nước mắt, tôi khẽ nói: "Mẹ ơi, con không đau chút nào."
"Một lát nữa con có thể ra đồng làm tiếp."
Sau đó, mẹ bắt tôi ở nhà nấu cơm.
Tôi không kiểm soát được lửa, cơm bị cháy.
Ba ăn phải hạt cơm hơi đắng, tức giận tát tôi một cái: "Việc nhỏ như thế này cũng làm không xong, sinh mày ra để làm gì?"
Mẹ bênh tôi: "Con bé mới hơn năm tuổi..."
Ba càng tức giận hơn: "Nó đã năm tuổi rồi, mấy năm nay sao bụng cô không có động tĩnh gì?"
"Nếu nó là con trai, tôi gọi nó là ba cũng được! Cô không nghe thấy dân làng nói gì sao?"
Tôi và chị gái đều là con gái, mấy năm nay bụng mẹ vẫn không có động tĩnh gì.
Dân làng đều nói ba sắp tuyệt tự rồi.
Làng sửa gia phả, nhà nào cũng phải đóng tiền, đến lượt nhà tôi, có người nói: "Hồ Lương không cần đóng, để anh trai ông ta đóng là được."
"Ông ấy không có con trai, không có ai nối dõi, sao lại bắt người ta ra tiền chứ, không hợp lý."
Trước mặt dân làng, ba không nói gì, chỉ cười.
Về nhà đóng cửa uống rượu giải sầu, uống say rồi lại đánh mẹ.
Tôi và chị gái xông lên bảo vệ mẹ, ba đá vào n.g.ự.c tôi.
"Cút!"
"Nếu mày là con trai, tao có phải chịu nỗi nhục này không?"