Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng

Chương 16




Năm tôi mười tuổi, cuối cùng tôi cũng có trang sổ hộ khẩu của riêng mình.

Trong lòng tôi thầm thề: Tôi chắc chắn phải nhanh chóng lớn lên, chắc chắn phải kiếm thật nhiều tiền để báo hiếu bác cả và bác gái.

"Bác gái, bác cả, cảm ơn hai người..."

Bác gái ngoáy tai: "Ồ, lúc cầu xin bác giữ cháu lại, cháu không gọi như vậy đâu."

"Sao? Trước đây đều là giả vờ à?"

Tôi lắc đầu như trống, từ từ mở miệng: "Mẹ, ba..."

Mẹ tôi đỏ hoe mắt, ba tôi còn rơi nước mắt: "Tốt, tốt."

Ông ấy xoa đầu tôi: "Con gái ngoan."

"Ba luôn muốn có một đứa con gái, lúc đó mẹ con phát hiện mang thai đôi, ba chỉ nghĩ nếu là long phượng thai thì tốt biết mấy."

"Không ngờ sinh ra một cặp con trai, ba đã phải chịu không ít tội."

Tôi ôm lấy cánh tay của họ: "Mẹ, sau này con sẽ mua dây chuyền vàng cho mẹ."

"Ba, sau này con sẽ mua rượu Mao Đài cho ba uống."

Ba tôi cười đến tận mang tai: "Tốt, rượu Mao Đài tốt! Con gái vẫn là tốt nhất!"

Mẹ tôi cười khẩy: "Dây chuyền vàng có hay không thì mẹ không biết nhưng có con gái ngày nào cũng vẽ bánh cho chúng ta thì chắc chắn chúng ta không c.h.ế.t đói."

Bà ấy chính là miệng cứng lòng mềm.

Về nhà bày biện một bàn toàn món ngon, anh hai tôi kinh ngạc: "Mẹ, đây có phải là bữa ăn cuối cùng không?"

"Phi phi phi, hôm nay là ngày em gái con lên sổ hộ khẩu, ngày vui lớn."

"Quan trọng như ngày con bé chào đời, không hiểu thì đừng nói bừa."

Tôi uống Coca, gọi ba, gọi mẹ, gọi anh cả, anh hai, rồi chìm vào một giấc mơ dài.

Tôi mơ thấy mình ngủ trên một chiếc giường lớn và mềm, lăn một vòng, rất nhanh đã tìm thấy hạt đậu cứng.

Các hầu gái đồng loạt kinh ngạc: "Công chúa, chúng tôi đã tìm thấy công chúa thực sự rồi."

Quả nhiên bác gái rất hiểu Hồ Lương.

Ông ta nhanh chóng tìm đến, lớn tiếng đòi đưa tôi đi.

"Nó là giống của tôi, nuôi mấy năm mà muốn chiếm làm của riêng, không có chuyện tốt như vậy!"

"Nói cho cùng thì các người thấy tiền ít quá, không sao, ba vạn đó chúng ta chia đôi, cho các người một vạn năm, thế là đủ rồi chứ."

Mẹ tôi chống nạnh: "Tôi không cần một xu nào, chỉ cần đứa con gái này."

Ông ta vượt qua mẹ tôi, nhìn chằm chằm tôi: "Đừng tưởng họ đối xử tốt với mày. Họ chỉ nghĩ nuôi mày không những có thể giúp làm việc mà vài năm nữa gả đi còn có thể thu một khoản tiền sính lễ."

"Ở nhà họ, mày cũng là đứa con vượt quá chỉ tiêu sinh đẻ. Mày xem họ có nỡ bỏ tiền cho mày lên hộ khẩu không?"

Tôi vào phòng, lấy sổ hộ khẩu đưa cho ông ta, ném mạnh xuống đất: "Ba mẹ đã giúp tôi lên hộ khẩu rồi."

Hồ Lương ngơ ngác.

Lật đi lật lại sổ hộ khẩu mấy lần.

Tôi chỉ vào tên: "Chú nhìn rõ chưa?"

"Hồ Văn Nhân, đây là tên của tôi!"

Có lẽ bị sổ hộ khẩu kích thích, hoặc cũng có thể do tôi gọi ông ta là chú.

Hồ Lương nổi trận lôi đình, giơ tay đánh tôi: "Con ranh con, mày gọi tao là gì?"

"Các người điên rồi, có tiền nộp phạt để nó lên hộ khẩu nhưng không có tiền cho tôi vay để tôi đưa Diệu Tổ đi khám bệnh."

Ba tôi ngăn ông ta lại: "Bây giờ Văn Nhân thực sự là con gái tôi, em không được đánh nó."

Hai anh trai tôi cũng ra chắn trước mặt tôi.

Anh cả mỉm cười: "Chú, em gái tôi gọi chú là chú, không có vấn đề gì cả."

"Lúc đầu là chú không cần nó, bây giờ tức giận cái gì."

"Có phải chỉ cần ở trong bát của người khác, dù là phân cũng thơm không?"

Hồ Lương tức đến nỗi mắt nổ đom đóm.

Nhưng thì sao chứ, từ trước đến nay ông ta vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, chỉ giỏi bắt nạt người nhà.