"Bác mới là mẹ của con."
"Con đã sớm coi bác là mẹ rồi."
"Những năm qua, bác và bác cả đối xử với con rất tốt, con luôn ghi nhớ trong lòng." Tôi nghẹn ngào nói: "Nếu hai người cần con đến nhà Vương Ma Tử, con sẽ đi."
Ngực bác gái phập phồng dữ dội, bác cả còn quay đầu đi lau nước mắt.
Sắc mặt mẹ tôi rất phức tạp: "Chị dâu, vì Gia Văn và Gia Võ, chị nói một câu đi."
Bác gái quay mặt đi, dùng sức lau mắt, cười lạnh: "Tại sao phải bán con gái tôi để chữa bệnh cho con trai chị? Nếu bán thì cũng phải bán Đại Muội chứ, tuổi của nó phù hợp hơn."
Mẹ tôi lập tức phản bác: "Không thể làm thế được. Tính tình Đại Muội nóng nảy, chịu không nổi ấm ức như vậy, con bé sẽ gây ầm ĩ."
Bác gái quát như sư tử Hà Đông: "Văn Nhân tính tình tốt, nhu thuận nên bắt nạt kẻ yếu à?"
"Văn Nhân đã nhận tôi làm mẹ, cô cũng nói như vậy với người của phòng kế hoạch hóa gia đình."
"Bây giờ cô muốn đưa nó về, tôi sẽ lập tức báo với người của phòng kế hoạch hóa gia đình, Cô tính xem ba vạn này đủ để nộp tiền phạt không!"
Mẹ tôi há hốc mồm, bà nội chống gậy dậm chân: "Nuôi nó cũng chỉ là gánh nặng thôi."
Bác gái quát: "Câm miệng, bà già c.h.ế.t tiệt."
"Chính bà đã xúi giục chuyện này."
"Bà cũng là phụ nữ, cũng từng là con gái, sao bà lại không có chút lương tâm nào vậy."
"Hôm nay các người dám đưa Văn Nhân đi, tôi sẽ lập tức ly hôn với Hồ Thiện." Bà ấy nói chắc nịch: "Gia Văn, Gia Võ, nếu mẹ ly hôn với ba của các con, các con sẽ theo ba hay theo mẹ?"
Hai anh trai tôi đồng thanh: "Theo mẹ!"
Bác gái thẳng lưng: "Nghe thấy chưa, lúc đó tôi sẽ đưa cả hai đứa cháu trai nhà họ Hồ đi, đổi họ của chúng theo họ tôi."
Bà nội tức đến suýt ngất, chỉ vào bác gái: "Cô, cô, cô..."
Lại nhìn bác cả: "Con, con, con..."
Bác cả thở dài: "Mẹ, mẹ bớt lo chuyện bao đồng đi. Chả nhẽ mẹ phải nhìn nhà con tan cửa nát nhà thì mẹ mới vui sao?"
Bác gái cầm chổi, quét bà nội và mẹ tôi ra ngoài: "Cút, cút hết đi."
"Toàn thứ đồ dơ bẩn, làm bẩn sàn gạch nhà tôi."
Bà nội và mẹ tôi bị đuổi đi.
Bác cả đứng ở cửa sổ, nhìn bóng bà nội chống gậy run rẩy rồi thở dài.
Anh Gia Văn tiến lên, ngượng ngùng mở lời: "Ba, vừa rồi con phối hợp với mẹ diễn kịch thôi."
Anh Gia Võ cũng vội vàng nói: "Con cũng vậy, con cũng vậy."
Ánh mắt bác cả sáng lên: "Nói như vậy ý là các con nguyện ý theo ba?"
Anh Gia Văn chuyển chủ đề: "Ba, mẹ đang lục tung lục tìm gì trong phòng vậy?"
Bác gái tìm thấy sổ hộ khẩu, cầm thẻ ngân hàng kéo bác cả và tôi: "Đi!"
"Đi đâu?"
"Em trai anh chắc chắn sẽ đến gây ầm ĩ, chúng ta đi đăng ký hộ khẩu cho Văn Nhân."
Trước đây bác cả và bác gái là công nhân nhà máy, sinh con thứ hai sẽ bị đuổi việc.
Bây giờ nhà máy đã phá sản, không còn sợ nữa.
Chính là phải nộp một khoản tiền phạt lớn, còn phải tặng quà, gần như tiêu hết tiền trợ cấp thôi việc của bác gái và bác cả.
Hoàn thành thủ tục, bác gái nhìn trang giấy mỏng trong sổ hộ khẩu, nhíu mày: "Tiêu nhiều tiền như vậy chỉ đổi được một trang giấy này, thật không đáng."
Bác cả tiến lại gần: "Vậy bây giờ chúng ta nộp lại tờ giấy này, lấy lại tiền?"
Bác gái tát vào đầu bác cả: "Tiền đã vào đơn vị nhà nước, anh còn muốn lấy lại, sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi?"
Bà ấy ném sổ hộ khẩu vào tay tôi: "Con biết chữ không, tự xem cho kỹ!"
Tôi đưa tay, vuốt ve ba chữ Hồ Văn Nhân, nước mắt rơi lã chã.