Anh cả và anh hai tôi đã cao hơn một mét bảy, đặc biệt anh hai tôi là sinh viên thể dục, luyện được một thân cơ bắp.
Ba tôi cũng rất khỏe mạnh.
Hồ Lương chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, căn bản không phải đối thủ của họ nên chỉ có thể tức giận bỏ đi.
Lúc đi, ông ta tức tối nói: "Tốn nhiều tiền như vậy để nộp phạt lên hộ khẩu, hai vợ chồng lại mất việc, tôi muốn xem sau này các người có thể sống tốt được không."
Đúng vậy.
Cuộc sống rất tàn nhẫn, sẽ không bao giờ vì lòng tốt của ba mẹ và anh trai tôi mà ưu ái thêm.
Gánh nặng của ba đứa trẻ đè lên vai, ba mẹ tôi phải cố gắng tìm ra lối thoát.
Ba tôi tìm được một công việc khuân vác ở siêu thị.
Thời gian làm việc rất dài và mệt mỏi, rất nhanh sau đó vai và lưng ba tôi đã dán đầy cao dán.
Có một hôm, ba tôi tắm xong, bảo tôi dán cao dán cho ba, tôi nhìn thấy đôi vai đỏ ửng, sưng tấy của ba mà khóc.
Ba tôi còn cười an ủi tôi: "Khóc cái gì, nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng không đau đâu."
Vừa lúc đó, mẹ tôi mua đồ ăn về. Dạo gần đây bà thường đi mua đồ ăn vào buổi tối. Người bán hàng sắp dọn hàng sẽ bán rẻ hơn, có thể tiết kiệm được một số tiền.
Thấy ba tôi an ủi tôi, mẹ tôi nói bóng gió: "Ồ, trước mặt con gái thì ra vẻ mạnh mẽ, tối qua là ai cầu xin tôi xoa bóp cho?"
"Nên để nó biết nỗi vất vả của anh, không thì sau này nó có thể mua rượu Mao Đài cho anh uống không?"
Nhưng chỉ dựa vào ba tôi nuôi cả gia đình năm người cũng rất khó khăn, mẹ tôi cũng tính toán làm thêm việc gì đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, cân nhắc nhiều lần, bà quyết định mở một tiệm chơi mạt chược.
Lúc đó, hầu hết mọi người vẫn chơi mạt chược thủ công.
Mẹ tôi vay một khoản tiền từ hai người cậu, dùng một mặt bằng bỏ không của ông ngoại, mua bốn bàn mạt chược điện tử.
Mạt chược thường chia thành hai ca, ca chiều và ca tối.
Mỗi ca, mỗi bàn thu hai mươi đồng tiền nước.
Những người họ hàng ở quê nghe xong chỉ lè lưỡi: "Chơi một ván mạt chược mà phải mất năm đồng, ai nhiều tiền như vậy chứ?"
"Vợ Hồ Thiện chắc chắn sẽ lỗ, mua bốn máy mạt chược rồi còn phải thuê mặt bằng, chi phí lớn lắm."
Thực ra, ba tôi cũng không ủng hộ lắm.
Bản thân ông không chơi những thứ này, ông cho rằng tiệm mạt chược liên quan đến cờ bạc, mà cờ b.ạ.c thì không phải là chuyện tốt.
Mẹ tôi chống nạnh lý luận với ông ta: "Cơm còn chẳng được ăn, còn nghĩ đến mấy thứ này? Tôi không cao thượng như vậy, tôi phải cho ba đứa trẻ ăn no trước."
Cuộc sống khi đó thực sự rất khó khăn.
Nhân viên các doanh nghiệp nhà nước lần lượt nghỉ việc, một lượng lớn người quay trở lại xã hội.
Một số người như ba mẹ tôi ý thức được nguy cơ, tiết kiệm từng đồng để nuôi con.
Nhưng cũng có những người không nghĩ đến tương lai, cầm số tiền trợ cấp đó ăn chơi, ngày ngày chìm đắm trong các sòng bạc, đánh mạt chược đến tối tăm mặt mũi.
Lúc đó, tiệm mạt chược vẫn còn là thứ mới mẻ.
Mỗi ván năm đồng, mẹ tôi sẽ chuẩn bị trà đậu phộng gừng, đồ ăn nhẹ.
Có người đói bụng đến còn có thể nấu một bát mì đơn giản.
Thông thường, những người phụ nữ có con sẽ bắt đầu chơi từ mười một giờ rưỡi đến năm giờ chiều để về nấu cơm cho con.
Cũng có những người không về nhà, tiếp tục chơi ca tối, chơi một mạch đến mười hai giờ đêm.
Mẹ tôi sẽ cung cấp bữa tối, năm đồng một người, có cả món mặn và món chay.
Lúc đầu, khách không nhiều.