Côn Luân Ma Chủ

Chương 1992. Hòa thượng chạy được chứ miếu chạy sao




Mộ Bạch Sương sửng sốt, hắn còn chưa thích ứng chuyện Sở Hưu ban bố mệnh lệnh.

Nhưng cho dù không thích ứng thì hắn cũng phải nhận lệnh, Mộ Bạch Sương hỏi: “Sở giáo chủ định dùng Thiên Hạ Kiếm Tông ta... liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo chúng ta làm gì?”

Sở Hưu cười lạnh một tiếng: “Lần này Phạm Giáo định tới gây chuyện với ta, hại ta không thể bước lên bát trọng thiên, đâu thể bỏ qua chuyện này được?

Trong Phạm Giáo còn có một luồng bản nguyên nữa, bọn chúng khiến ta không thể bước lên bát trọng thiên, vậy đương nhiên ta cũng phải tới đòi lại nhân quả này từ chỗ bọn chúng.”

Trong số những người tới vây công Sở Hưu thì Huyền Long Tử đã chết, Nguyên Thần cũng đã chết, Mộ Bạch Sương quy hàng, vậy là chỉ còn lại mình Phạm Giáo.

Trong Phạm Giáo còn một luồng bản nguyên cực dương, lấy nốt về tay, thu thập thành một cặp bản nguyên âm dương trong người, chắc chắn Sở Hưu sẽ bước lên bát trọng thiên.

Tuy Lâu Na Già bỏ trốn nhưng hòa thượng chạy được chứ miếu chạy sao?

Mộ Bạch Sương âm thầm thở dài một tiếng, đồng thời cũng thấy may mắn.

Tới tính cách có thù tất báo của Sở Hưu, nếu vừa rồi hắn không đầu hàng, e là không giữ được Thiên Hạ Kiếm Tông.

Phong cách hành sự của Sở Hưu quá khác so với các tông môn ở Đại La Thiên.

Vạn năm qua, quá nửa số tông môn ở Đại La Thiên là được truyền thừa từ thời thượng cổ.

Không phải vì thực lực bọn họ không đủ cường đại mà là vì một thói quen.

Tuy các tông môn ở Đại La Thiên cũng có đấu đá lẫn nhau, cũng có lúc nảy sinh mâu thuẫn nhưng rất ít khi dồn tất cả lực lượng của mình không chết không thôi, đánh một trận sống mái. Cho dù là Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự thù sâu như biển cũng không làm vậy.

Mọi người chỉ khống chế mâu thuẫn xung đột trong một phạm vi rất nhỏ, như vậy cho dù có thua cũng chỉ thua một chút, đợi sau này tích lũy lực lượng rồi lại tái chiến.

Còn như Sở Hưu, tuyệt đối không để mối thù lại qua đêm, đi tới đâu là khiến người ta hận bằng chết, ngươi không chết thì là ta vong. Hầu như không tìm được ai như vậy ở Đại La Thiên.

Cho dù là khi Hàn Giang Thành quật khởi, bọn họ cũng không làm vậy.

Sau khi ra khỏi Nguyên Thủy Ma Quật, Kiếm Vương Thành chuẩn bị kết minh với Thiên Hạ Kiếm Tông, chuyện này cần có thời gian.

Đồng thời, Sở Hưu cũng không định ra tay ngay lập tức mà trở về phân điện Nam Man bế quan một thời gian.

Từ thất trọng thiên sơ kỳ lên tới thất trọng thiên đỉnh phong, chỉ trong một đêm mà lực lượng của Sở Hưu đã tăng vọt, cho nên y cũng cần một thời gian để làm quen và thích ứng với lực lượng mới.

Lúc này trong Phạm Giáo.

Khi Diêm Ma thấy Lâu Na Già vẻ mặt tái nhợt, chật vật trốn về Phạm Giáo, hắn không khỏi sợ hãi nói: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chẳng phải tên hòa thượng Long Đồ kia đã nói các ngươi tới vây giết Sở Hưu à? Cho dù Sở Hưu không chết thì sao ngươi lại chật vật như vậy?”

Tuy ngày thường Lâu Na Già và Diêm Ma có một số mâu thuẫn, đôi bên cũng chướng mắt lẫn nhau, nhưng hắn vẫn bái phục thực lực của Lâu Na Già.

Nếu không sử dụng lá bài tẩy, bộc phát trạng thái đỉnh phong trẻ tuổi của mình, hắn tuyệt đối không địch nổi Lâu Na Già.

Hơn nữa cho dù khôi phục trạng thái đỉnh phong, với khả năng bền bỉ của Lâu Na Già, cuối cùng người hao tổn tới chết vẫn là hắn.

Đối phó với một Sở Hưu có thực lực kém xa tít tắp bản thân, còn là nhiều người bao vây, sao Lâu Na Già lại chật vật như vậy?

Lâu Na Già sắc mặt âm trầm nói: “Đừng nói nữa, tính sai, hòa thượng Long Đồ kia đúng là đồ ngu!

Hắn chỉ tính đến thực lực bên chúng ta chứ không tính đến thực lực bên tên Sở Hưu kia.

Không biết từ lúc nào mà tên Sở Hưu kia đã bước lên Võ Tiên thất trọng thiên, thậm chí lực lượng nội tình còn thâm hậu hơn ta!

Hơn nữa chúng ta đều không chú ý tới một việc, Sở Hưu kia là giáo chủ Ma Giáo!

Nguyên Thủy Ma Quật là sân nhà của hắn. Hắn có thể sử dụng ma khôi ở nơi đó, có thể điều động ma khí nhiều hơn, mạnh hơn chúng ta.

Tình hình cứ kéo dài như vậy, tất cả chúng ta đều thua dưới tay một mình Sở Hưu.

Hòa thượng Long Đồ đã chết, hai kẻ khác chắc cũng không gánh nổi, ta chỉ có thể tạm thời bỏ trốn.

Trong Nguyên Thủy Ma Quật ta bị thương nhẹ, thời gian tới ta cần bế quan, thông báo cho môn hạ đệ tử bớt ra ngoài, hơn nữa triển khai trận pháp phòng ngự, đề phòng Sở Hưu tập kích.”

Diêm Ma cau mày nói: “Ngươi làm vậy có phải sợ lớn sợ nhỏ quá không? Ngươi đã nói Sở Hưu kia chỉ chiếm địa lợi Nguyên Thủy Ma Quật nên kế hoạch của các ngươi mới thất bại.

Bây giờ ngươi đã trốn được rồi, chẳng lẽ tên Sở Hưu kia kia còn có thể chuyển cả Nguyên Thủy Ma Quật ra ngoài, tấn công Phạm Giáo chúng ta hay sao?”

Lâu Na Già lắc đầu nói: “Ngươi cứ làm theo lời ta nói đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”

Thân là Võ Tiên bát trọng thiên, tuy Lâu Na Già thua dưới tay Sở Hưu, nhưng đúng như Diêm Ma đã nói, hắn không cho rằng mình không bằng Sở Hưu, chẳng qua thời vận không tốt, vừa vặn gặp phải sân nhà của Sở Hưu mà thôi.

Nhưng trước đó Sở Hưu đã điều tra về Sở Hưu, tên này làm việc cực kỳ tàn nhẫn, có thù tất báo.

Lần này đám người mình mai phục vây giết y, rất có thể Sở Hưu sẽ trả thù.

Tuy chính Lâu Na Già cũng không cảm thấy như vậy, Phạm Giáo có tới hai vị Võ Tiên bát trọng thiên, số Võ Tiên khác hạ giới cũng hơn sáu người, lại thêm đại trận từ Đại La Thiên chuyển xuống, hắn không cần sợ Sở Hưu.

Nhưng Sở Hưu này làm việc không theo lẽ thường, vạn nhất hắn ra tay thì hiện giờ Phạm Giáo không chịu nổi đả kích lớn như vậy. Dù sao bên ngoài vẫn còn Thiên La Bảo Tự đang nhìn chằm chằm vào.

Một tháng sau, Sở Hưu đã gần như khống chế ổn định lực lượng của bản thân, y cũng suy tính tới việc đối phó với Phạm Giáo.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Sở Hưu báo thù chỉ cần có cơ hội, y sẽ không đợi thêm một canh giờ.

Trong nguyên thần, Sở Hưu dùng bí pháp liên lạc với tâm ma đang làm cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung ở Phạm Giáo.

Tinh thần lực vừa kết nối, âm thanh của tâm ma đã truyền tới.

“Ô, lâu lắm rồi không liên lạc với ta, ta còn tưởng Sở giáo chủ quên ta mất rồi.”

So với lúc trước, tâm ma có vẻ hoạt bát hơn nhiều, có lẽ biến thành người đã lâu, hắn cũng dần dần hóa thành một sinh linh thật sự, một ‘con người’ thật sự.

“Chưa tới lúc giải quyết triệt để Phạm Giáo, làm sao ta quên ngươi được?

Bây giờ ngươi đang có chức vị như thế nào trong Phạm Giáo?”

Tâm ma nói: “Vẫn là cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, nhưng Diêm Ma rất tin tưởng ta, thậm chí còn nói thẳng với ta, đợi tương lai giáo chủ Phạm Giáo trở về, chức vị điện chủ Vishnu Điện sẽ là của ta.

Đúng rồi, xem ý giáo chủ, chắc định đối phó với Phạm Giáo? Cần ta làm gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Tạm thời đừng có hành động gì lạ, ngươi chỉ có cơ hội ra tay một lần, khi tới lúc mấu chốt ta sẽ báo trước cho ngươi.”

Sau khi ngắt liên lạc với tâm ma, Sở Hưu lập tức tập hợp mọi người dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, ngoài Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các.

Tuy hai tông môn này đã tỏ ý thần phục Sở Hưu, nhưng Sở Hưu không muốn dùng bọn họ.

Không phải vì lo hai phái này có tâm tư khác mà vì họ vốn là thế lực ở Đại La Thiên.

Nếu hiện giờ Sở Hưu vẫn là chủ nhân của Đông Vực, có sử dụng bọn họ cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ Sở Hưu còn có một thân phận ở võ lâm hạ giới, nếu dùng sẽ có vẻ mất tự nhiên.

Đương nhiên sử dụng Thiên Hạ Kiếm Tông thì không thành vấn đề.

Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông là chủ động quy thuận Sở Hưu, có qua có lại, đương nhiên Sở Hưu phải để ý tới suy nghĩ của bọn họ.

Còn Thiên Hạ Kiếm Tông là thua dưới tay Sở Hưu, chủ động đầu hàng thần phục.

Nói một câu không dễ nghe thì kẻ đầu hàng nhận thua rồi, làm gì có quyền đưa ra yêu cầu?