Phương Thất Thiếu giơ thanh kiếm gãy lên đánh giá rồi nói: “Bao năm qua, Thiên Hạ Kiếm Tông luôn làm việc như kiếm, ngay thẳng, tuy biết rõ phía trước là đường cùng nhưng vẫn đi lên.
Thực ra chỉ cần rẽ ngoặt một chút thôi là có thể thấy phong cảnh bất đồng.
Ví dụ như kiếm khí của thanh kiếm này, từ đầu tông chủ đã dùng lực lượng của mình kiềm chế nó, cưỡng ép sai khiến nó.
Nhưng vì sao ngươi không nghĩ tới dùng lực lượng của mình khai thông kiếm khí, để nó tự thuận theo mình? Ta có thể làm được thì tông chủ cũng làm được.
Sau khi Thiên Hạ Kiếm Tông hạ giới chưa từng hợp tác với tông môn hạ giới, hôm nay ta là tông chủ Kiếm Vương Thành, nguyện liên thủ với Thiên Hạ Kiếm Tông, chiêu mộ kiếm tu hạ giới, thành lập liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo, đồng thời liên minh với Côn Luân Ma Giáo, cũng như Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các ở thượng giới, chỉ nghe lệnh Côn Luân Ma Giáo.
Đây là chuyện duy nhất mà ta làm được, tương lai của Thiên Hạ Kiếm Tông đều trong một suy nghĩ của tông chủ.”
Lúc này gương mặt Phương Thất Thiếu nghiêm túc hiếm thấy. Mai Khinh Liên nhìn bên trái một cái, nhìn bên phải một cái, cô đột nhiên phát hiện hình như mỗi người đều ẩn giấu một bộ mặt khác, đương nhiên đối với Phương Thất Thiếu có lẽ đây là trưởng thành.
Thiên Hạ Kiếm Tông và Kiếm Vương Thành không có thù hận, chỉ cần bọn họ không để tâm chuyện Phương Thất Thiếu từng làm gián điệp, hai bên liên thủ thành lập liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo, có thể nói là tập hợp tông môn kiếm đạo tối cường ở lưỡng giới, cũng có thể thu nhận không ít tán tu kiếm đạo.
Tương tự bọn họ dùng thân phận liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo gia nhập dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, vừa cho Sở Hưu một câu trả lời vừa cho Thiên Hạ Kiếm Tông một bậc thang để đi xuống.
Dù sao đây không phải Thiên Hạ Kiếm Tông gia nhập dưới trướng vào Côn Luân Ma Giáo mà là liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo gia nhập dưới trướng vào Côn Luân Ma Giáo.
Tuy trên thực tế đây vẫn là một, nhưng đổi cách nói, cũng có thể khiến đám kiếm khách quật cường của Thiên Hạ Kiếm Tông đỡ khó chịu.
Ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, Phương Thất Thiếu làm vậy là khiến cả ba bên đều vui vẻ.
Côn Luân Ma Giáo có được câu trả lời, Thiên Hạ Kiếm Tông có bậc thang đi xuống, Kiếm Vương Thành sáp nhập vào Thiên Hạ Kiếm Tông. Tuy hiện tại Kiếm Vương Thành còn yếu ớt, có lẽ không có bao nhiêu quyền lên tiếng, nhưng tương lai Phương Thất Thiếu trưởng thành, trong liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo, chức vị minh chủ ngoài hắn ra còn có ai?
Cho nên cứ như vậy, thật ra ba bên đều không phải chịu thiệt.
Mộ Bạch Sương cười chua xót, khẽ gật đầu.
“Từ nay trở đi ngươi chính là minh chủ liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo, thanh kiếm này cũng do ngươi chấp chưởng.”
Lúc này Phương Thất Thiếu lại trả thanh kiếm gãy cho Mộ Bạch Sương, hắn lắc đầu nói: “Thanh kiếm này không tệ, chức vị minh chủ cũng uy phong hơn tông chủ.
Nhưng trên giang hồ chủ yếu phải dựa vào thực lực, ta thậm chí còn chưa phải Võ Tiên, lên làm minh chủ chẳng hóa ra trò cười cho thiên hạ? Cho nên thanh kiếm này vẫn phải để tông chủ... à không, là tông chủ chấp chưởng.”
Mộ Bạch Sương cũng không chối từ, tiếp nhận thanh kiếm gãy rồi gật nhẹ đầu hơi thiếu tự nhiên, thi lễ với Sở Hưu nói: “Sở giáo chủ, đã đắc tội nhiều rồi, xin lượng thứ.”
Nếu là kẻ mặt dày tâm đen, cho dù vừa rồi còn liều mạng ngươi chết ta sống, lúc thay đổi địa vị cũng rất trôi chảy tự nhiên, ví dụ như Tư Không Đàm.
Nhưng dù sao Mộ Bạch Sương cũng là Võ Tiên kiếm đạo, tính cách ngay thẳng, cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn có thể làm đến nước này đã là rất hiếm thấy rồi.
Sở Hưu gật nhẹ đầu, cũng không để ý.
Hắn không phải loại người phô trương thanh thế, nhất quyết đòi nghe người khác hô giáo chủ thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ, có vậy mới thấy dễ chịu.
Tuy cảm giác được nịnh nọt rất không tệ.
Lần này thu phục được Thiên Hạ Kiếm Tông, cũng coi như niềm vui bất ngờ.
Tuy sau trận tấn công Đông Vực, Thiên Hạ Kiếm Tông đã bị đánh cho tàn phế, nhưng thực lực tổng hợp vẫn còn đó. Môn hạ đệ tử của Thiên Hạ Kiếm Tông đều có thực lực bất phàm, cũng là trợ thủ rất tốt.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Sở Hưu quay sang nhìn bản nguyên ma đạo trên tháp.
Trước đó trận đại chiến không khiến bản nguyên ma đạo có chút dao động nào, vẫn lẳng lặng trên tòa tháp cao.
Lần này sẽ không có ai tới quấy rầy y chứ?
So với lần đầu nhận được bản nguyên, lần này Sở Hưu coi như xe nhẹ đường quen.
Sở Hưu đứng trên không trung của tòa tháp, con mắt thứ ba giữa mi tâm mở ra, điều động lực lượng bản nguyên âm dương trong người bao phủ lấy bản nguyên Ma đạo.
Chỉ trong chớp mắt bản nguyên Ma đạo đã tỏa ra hào quang đen kịt, chủ động dung nhập vào cơ thể Sở Hưu.
Lực lượng bản nguyên cũng có thể thu hút lẫn nhau, Sở Hưu có một luồng bản nguyên khác trên người, khi hấp thu bản nguyên khác có vẻ càng thuận lợi.
Luồng bản nguyên ma đạo trông không đáng chú ý tràn vào người Sở Hưu, nhưng mang lại cho Sở Hưu lực lượng còn cường đại hơn lúc lực lượng của đám ma khôi truyền vào thân thể, hơn nữa còn bộc phát trong chớp mắt.
Lúc này quanh người Sở Hưu được tầng tầng lớp lớp ma khí sương đen bao phủ, lực lượng cường đại sôi trào trong cơ thể, thậm chí còn dẫn động bản nguyên âm dương vốn đang yên tĩnh, khiến nó xao động, lan tỏa lực lượng.
Ba luồng bản nguyên đồng thời lan tỏa lực lượng, chuyện này thật sự vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu.
Y hét lớn một tiếng, ma khí xông lên tận trời, chấn động hư không, thậm chí ngay cả thân thể Sở Hưu cũng xuất hiện từng vết rách.
Nhưng dưới vết rách thân thể của Sở Hưu không có máu tươi trào ra mà là từng luồng ma khí nồng đậm!
Giờ phút này Sở Hưu chỉ có thể dùng hết mọi lực lượng trong thân thể mình, cưỡng ép kiềm chế lực lượng bản nguyên đang xao động, đồng thời gắng sức giữ nó lại trong người, tăng cường tu vi.
Thất trọng thiên sơ kỳ, thất trọng thiên trung kỳ. . . Thất trọng thiên đỉnh phong!
Ngay khi khí thế leo lên tới đỉnh phong, Sở Hưu còn muốn liều mạng truyền lực lượng vào thân thể mình, nhưng y đã không kiềm chế nổi lực lượng đang xao động trong thân thể mình. Sở Hưu hét lớn một tiếng, trực tiếp đấm ra một quyền, tất cả lực lượng lập tức phát tiết ra ngoài.
Những nơi thế quyền đi qua, không gian bị xé rách, thậm chí như thấy được một con sống dài không có điểm cuối.
Trong Nguyên Thủy Ma Quật là một thế giới riêng, còn là loại tiểu thế giới có bản nguyên cho nên cực kỳ cứng cỏi.
Lúc trước Lâu Na Già dốc toàn lực mới phá vỡ được một cánh cửa không gian, nhưng bây giờ uy lực từ quyền này của Sở Hưu mạnh hơn đối phương đâu chỉ mười lần, thậm chí lên tới trăm lần.
Sở Hưu thở dài một tiếng, sau khi phát tiết lực lượng của luồng bản nguyên thứ ba, rốt cuộc cơ thể của y cũng yên ổn.
Chỉ đáng tiếc, cuối cùng y không thể mượn lực lượng bản nguyên bước lên bát trọng thiên.
Vừa rồi nếu Sở Hưu vẫn cắn răng chống đỡ, cưỡng ép hấp thu lực lượng kia, kết quả cuối cùng là y trực tiếp trọng thương.
Có thể bước vào bát trọng thiên hay không thì Sở Hưu không biết, nhưng tương lai rất lâu sau đó là y phải nằm trên giường.
Sau khi hạ xuống, Sở Hưu trầm giọng nói: “Bản nguyên đã tới tay, có thể đi được rồi.
Mộ tông chủ, có thể tiến hành kết minh Kiếm Vương Thành và Thiên Hạ Kiếm Tông ngay. Tiếp theo e là ta còn phải dùng tới ngươi.”