Côn Luân Ma Chủ

Chương 1990. Phương Thất Thiếu bất đồng 1




Có thể nói là Nguyên Thần và Mộ Bạch Sương bị hòa thượng Long Đồ và Lâu Na Già lừa gạt thê thảm.

Nếu nói hòa thượng Long Đồ chỉ vô tình lừa gạt, vậy Lâu Na Già chính là cố ý.

Kế hoạch của hòa thượng Long Đồ không sai, sai ở chỗ hắn đánh giá thấp thực lực của Sở Hưu, không ngờ y đột nhiên tiến bộ. Hơn nữa hắn còn không tính ra lực lượng trong Nguyên Thủy Ma Quật có thể khiến Sở Hưu cường đại tới mức này.

Còn Lâu Na Già, sau khi hòa thượng Long Đồ chết hắn đã không định liều mạng với Sở Hưu.

Nơi này là Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu là giáo chủ Ma Giáo, nơi này là sân nhà của Sở Hưu.

Ở đây thì lực lượng của y tiêu hao có thể bổ sung kịp thời, còn Lâu Na Già lại phải hao phí càng nhiều công sức áp chế uy áp cường đại của ma khí ở đây.

Huống chi bây giờ Sở Hưu đã là thất trọng thiên, thậm chí lực lượng nội tình còn thâm hậu hơn Võ Tiên bát trọng thiên như hắn, bên tăng bên giảm, kẻ bị hao tổn tới chết chính là hắn.

Cho nên hắn lợi dụng Mộ Bạch Sương và Nguyên Thần ngăn cản, tự xé rách một khe hở không gian bỏ trốn.

Tuy Nguyên Thủy Ma Quật tự thành một thế giới, nhưng nơi này không phải đại thế giới như hai giới thượng hạ, cho nên dẫu có rơi vào bão táp không gian thì với thực lực của hắn vẫn có thể sống sót.

Lúc này Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang Nguyên Thần, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Không đợi Nguyên Thần mở miệng nói chuyện, y lập tức giơ tay kết ấn,  Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân được thi triển, trực tiếp bao phủ lấy Nguyên Thần đã trọng thương.

Đồng thời vòng tay Lục Đạo Luân Hồi trong tay Sở Hưu không ngừng xoay chuyển, lôi kéo tinh thần lực của Nguyên Thần vào trong.

Sở Hưu bước ra một bước, trực tiếp đi tới trước mặt Nguyên Thần, đặt một tay lên đỉnh đầu hắn, lực lượng đột nhiên bộc phát, chỉ trong chớp mắt đã tiêu diệt Nguyên Thần!

Thể xác hoàn mỹ mà Nguyên Thần lưu lại bị Sở Hưu tiện tay thu hồi vào hộp báu trữ vật.

Không phải hắn có ham mê đặc biệt gì đối với thi thể mà là thi thể của Nguyên Thần rất hữu dụng đối với Sở Hưu.

Thậm chí có thể nói là bản thân thi thể Nguyên Thần đã là một bảo vật, đây là thứ năm xưa Nguyên Thần Cung đã dốc hết tài nguyên ra chế  tạo.

Lúc này Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang Mộ Bạch Sương, ánh mắt cũng ẩn chứa sát ý.

Thiên Hạ Kiếm Tông và Sở Hưu chỉ tranh chấp về mặt lập trường, thật ra hai bên không có ân oán cá nhân.

Nhưng khi đó một bên đại diện cho Đông Vực, một bên đại diện cho Nam Vực, sớm muộn gì cũng có một trận chiến.

Từ khi hạ giới đến giờ, Thiên Hạ Kiếm Tông không gây chuyện với y, cũng khá khiêm nhượng, Sở Hưu đang định bỏ qua.

Nhưng không ngờ lần này Mộ Bạch Sương còn dám ra tay, nếu vậy đừng trách y lòng dạ độc ác.

Thắp hương chỉ được một lần, lần thứ hai có thể trực tiếp siêu độ.

Mộ Bạch Sương thở dài một tiếng, ánh mắt không có kinh hãi, chỉ có vẻ không cam lòng.

Đại thế đại tranh, Thiên Hạ Kiếm Tông vẫn không có khí vận đứng trên đỉnh phong, bất luận mưu đồ ra sao vẫn thất bại.

Kiếm gãy trong tay hắn vẫn lấp lóe kiếm khí ngập trời, ngay lúc hắn định cầm kiếm gãy lên liều mạng đánh cược một phen, Phương Thất Thiếu lại đột nhiên nói: “Sở huynh, khoan hãng động thủ!”

Phương Thất Thiếu đi ra, nhìn về phía Sở Hưu cười khổ một tiếng nói: “Sở huynh, thật ra ta muốn xin ngươi tha cho Thiên Hạ Kiếm Tông một lần, nhưng ta biết làm vậy có phần quá đáng.

Cho nên nếu Thiên Hạ Kiếm Tông chịu thần phục Côn Luân Ma Giáo, ngươi có thể tha cho Thiên Hạ Kiếm Tông hay không?”

Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Ngươi đã mở miệng, đương nhiên ta sẽ tha, nhưng ngươi nghĩ Thiên Hạ Kiếm Tông dễ dàng đầu hàng chịu thua như vậy ư?

Thậm chí cho dù Thiên Hạ Kiếm Tông không thần phục, hôm nay ta tha cho Mộ Bạch Sương đi cũng được. Nhưng cho dù là ai cũng không thể cam đoan Thiên Hạ Kiếm Tông sẽ không đối địch với ta nữa.

Người tu kiếm đa số đều có tính cách quật cường, kiếm khách thà gãy chứ không cong, tuy cứng rắn nhưng lại thiếu đi vài phần ứng biến, chuyện này chắc ngươi cũng biết.”

Với giao tình giữa Phương Thất Thiếu và Sở Hưu, hắn đã mở miệng, Sở Hưu có thả Mộ Bạch Sương một lần cũng không thành vấn đề.

Vừa rồi nếu không phải Phương Thất Thiếu lên tiếng nhắc nhở kịp thời, tuy Sở Hưu cũng có thể gánh được đòn đánh lén của Nguyên Thần, nhưng khi đó y đang nhận vạn ma triều bái, đang hấp thu lực lượng của đám ma khôi, chắc chắn sẽ bị thương một chút.

Hơn nữa Phương Thất Thiếu và Thiên Hạ Kiếm Tông nhiễm phải nhân quả, vốn cũng phải trách Sở Hưu, là y đưa Phương Thất Thiếu vào trong Thiên Hạ Kiếm Tông.

Nhưng đúng như y đã nói, y có thể tha cho Thiên Hạ Kiếm Tông lần thứ hai nhưng không thể tha lần thứ ba.

Với tính cách ngoan cố của Thiên Hạ Kiếm Tông, đối phương cũng tuyệt đối không thần phục y.

Quả nhiên Mộ Bạch Sương mặt không biểu cảm trực tiếp lắc đầu nói: “Phương Thất Thiếu, tuy ngươi gia nhập Thiên Hạ Kiếm Tông ta là để làm gián điệp, nhưng mỗi người đều vì chủ của mình, ta không hận ngươi, là Thiên Hạ Kiếm Tông ta sơ suất.

Đã làm rồi thì không có đường hối hận, Thiên Hạ Kiếm Tông ta sẽ không thần phục, kiếm gãy chứ tôn nghiêm kiếm khách vẫn còn!”

Phương Thất Thiếu lại đột nhiên hỏi: “Thế nào là kiếm?”

Mộ Bạch Sương vô thức định trả lời, nhưng lời nói lại kẹt trong yết hầu.

Thế nào là kiếm.

Bao năm qua kiếm đạo của hắn đã tu luyện tới đỉnh phong, bản thân cũng trở thành Võ Tiên, nhưng dường như hắn chưa từng suy nghĩ thế nào là kiếm.

Phương Thất Thiếu thở dài: “Ai cũng nói kiếm khách thà gãy chứ không cong, nhưng thực ra vì sao phải quật cường như vậy?

Truyền thừa của tông môn quan trọng hay tôn nghiêm kiếm khách quan trọng hơn?

Tông chủ, kiếm chỉ là kiếm, một món binh khí thôi, vì sao các ngươi lại trao cho nó nhiều ý nghĩa như vậy?

Thiên Hạ Kiếm Tông tồn tại mang ý nghĩa ra sao? Thâu tóm kiếm đạo trong thiên hạ, truyền thừa cho giới kiếm đạo, đây mới là ý nghĩa thật sự của Thiên Hạ Kiếm Tông chứ không phải thứ gọi là tôn nghiêm kiếm khách.

Có người mới có kiếm, không có người thì kiếm chỉ là vật chết, là binh khí.”

Sau khi Phương Thất Thiếu dứt lời, y đột nhiên giơ tay nắm lấy thanh kiếm gãy trong tay Mộ Bạch Sương.

Thanh kiếm gãy đó tỏa ra từng luồng chấn động, nhưng cuối cùng tất cả kiếm khí đều thu liễm tan rã, cứ thế được Phương Thất Thiếu nắm trong tay.

Mộ Bạch Sương không thể tin nổi trợn tròn hai mắt nhìn.

Thanh kiếm gãy này xuất xứ từ Vạn Kiếm Tuyệt Vực, tràn ngập kiếm khí cường đại, hòa thượng Long Đồ thậm chí còn không dám động vào, chỉ có hắn dựa vào tu vi thất trọng thiên mới cưỡng ép kiềm chế được.

Kết quả bây giờ Phương Thất Thiếu còn chưa đạt tới cảnh giới Võ Tiên không ngờ lại dễ dàng cầm được, thậm chí còn có vẻ thoải mái hơn mình, không có bất cứ phản chấn nào, như vậy là sao?