Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ

Chương 29: Phạt




Mật Nhĩ Na hình thú là thỏ, nghe nói rất nhiều năm trước thỏ là loại sinh vật cực kỳ mềm mại đáng yêu, ngoan hiền lại mê người.

Ký ức còn sót lại của đế quốc chỉ có một tấm ảnh chụp, trong hình là một con thỏ có bộ lông trắng mắt đỏ, tuy nó nhìn qua có hơi béo hơn nữa bốn chi và cái bụng của nó đều dính đầy vết bẩn màu đen, nằm trên đống cỏ bị giẫm tới nát bấy, dẫu vậy nó vẫn là ánh hào quang duy nhất của vô số người có hình thú là thỏ.

Mật Nhĩ Na: Tui cũng muốn có một bộ lông trắng trắng mềm mại.

Nhưng không may, Mật Nhĩ Na là một con thỏ đen, dường như là loài thỏ xấu xí nhất, đặc biệt nàng còn có một đôi mắt đỏ.

Điều duy nhất làm nàng cảm thấy vui mừng là cũng may nàng là một con thỏ đen, chứ không phải thỏ hồng hay thỏ xanh gì, hiện tại khi biến thành hình thú còn có vài phần dũng mãnh, như hai con trước thì ít nhiều sẽ có chút xấu hổ đấy.

Bức hình tên thỏ trắng nhỏ kia thực ra là món ăn tinh thần lớn nhất của Mật Nhĩ Na, lâu lâu lại lấy ra nhìn một cái, chính nàng đã không thể thay đổi, nhưng vẫn ôm một giấc mộng rằng sau này đứa con của mình chính là một bé thỏ trắng đáng yêu.

Các nàng thỏ đã từng là loài có thể sinh, nhưng hiện tại cho dù là ai cũng đều khó sinh sản.

Nàng không thể không nhận ra một sự thật rằng, các nàng đã không còn giống như thỏ trắng nhỏ của quá khứ nữa rồi, các nàng hiện tại là —— Thỏ Răng Thép.

Hàm răng của các nàng còn bén hơn cả máy móc, chỉ cần cắn một cái, thứ gì cũng dễ được cắt gọt hoàn chỉnh không tì vết, nếu không thì sao có thể có cái danh Thỏ Răng Thép được chứ?

Tuy có hơi mòn răng nhưng đối với Thỏ Răng Thép mà nói đây chính là một cách tuyệt vời để mài răng, vừa có thể kiếm tiền lại vừa có sức khoẻ cho bản thân, có kẻ ngốc mới không làm, cho nên những năm tháng rất dài ở quá khứ, những người có hình thú là thỏ đều làm việc ở mỏ đá, bãi cắt khắp nơi, một đống cầu gai đủ màu sắc với hai cái lỗ tai trên đỉnh đầu nhảy tới nhảy lui, âm thanh kim loại không dứt bên tai.

Thời điểm chạy tới đây cứu tiểu ấu tể, Mật Nhĩ Na tính cắn tấm kính để cứu ấu tể ra, mấy đồng nghiệp của nàng cũng đều rất tán đồng, mọi người đều biết sức mạnh của Thỏ Răng Thép, chỉ cắt một chút thủy tinh cũng coi như là vài chuyện vặt vãnh.

Nhưng lại không ngờ tới ấu tể vậy mà lại tự mình thoát ra được, cũng không hề bị thương, chỉ là hình như đã bị hình thú của nàng doạ sợ, đầu tiên là tính chui lại vào trong lỗ, sợ tới mức đã được thiếu tướng Arnold đón lấy mà vẫn sợ, ôm một lúc lâu mới đỡ một chút.

Mật Nhĩ Na tổn thương rồi.

Nàng biết hình thú của nàng lớn lên rất xấu, không nghĩ tới lại có thể xấu tới mức doạ ấu tể sợ luôn...

Bé Trường An lông xù chính là điểm ấm áp nhất trong lòng của họ hiện tại, nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ kia của ấu tể, lòng Mật Nhĩ Na nát bét, ôm chân trộm khóc vài lần, đồng nghiệp bên cạnh đều dùng ánh mắt an ủi mà nhìn nàng, nhưng mà những người có hình thú là thỏ trên Tinh Võng cũng không khá hơn là bao, họ tụ lại với nhai ôm đầu khóc rống, đằng khác lại nghĩ Thỏ Răng Thép màu hồng nhạt không biết có giành lại được chút hảo cảm hay không.

Vốn tưởng rằng sẽ bị cấm lại gần ấu tể, Mật Nhĩ Na đã chấp nhận số phận của mình, không ngờ lại đột nhiên bị điều sang bộ phận vốn không nên để nàng làm, mà công việc này chính là phải tiến vào phòng của ấu tể, thậm chí còn phải đối mặt trực tiếp với ấu tể, ví dụ như đưa đồ ăn cho ấu tể.

Mật Nhĩ Na bưng mâm cẩn thận đi từng bước mở cửa ra, mãi cho tới khi đến bên cạnh ấu tể cả người vẫn còn căng thẳng, mạnh mẽ mỉm cười đưa mâm cho Arnold sau đó nàng cứng đờ xoay người rời đi.

Suốt quá trình này, ấu tể nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như ánh mắt này làm nàng căng thẳng gấp vạn lần, tận tới khi ra được bên ngoài mới nhẹ nhàng thở ra.

Mọi chuyện không giống như nàng tưởng tượng, nhưng tiếng xấu của nàng thì phải phá bằng cách nào đây?

***

Tống Trường An nhìn chị tóc đen cùng tay cùng chân đi khỏi phạm vi tầm mắt của cậu, nhìn cái hướng đó phát ngốc.

Cậu không phải đứa ngốc, sau khi hết sợ cậu cũng chậm rãi ý thức được vấn đề bên trong.

Bé Hamster lông vàng thông minh rất nhanh sau đó liền đưa ra một kết luận —— con quái vật màu đen kia chính là chị gái đó biến thành.

Tại sao?

Tống Trường An không tin chỉ có duy nhất một mình cậu thấy con quái vật kia, nhưng những người kia mí mắt cũng không thèm động một cái, lúc Arnold tới cũng không hề nói gì hết, ngoại trừ quan tâm cậu thì cái gì cũng không cảm thấy lạ, hiển nhiên là vì bọn họ vốn đã quen với chuyện này mà không hề cảnh giác.

Lúc này cậu hồi tưởng lại hai từ "Ấu tể", mọi người ai cũng gọi cậu như vậy.

Tống Trường An trước kia còn tưởng rằng mình bị coi là một con thú cưng mà nuôi, tuy có vẻ hơi bị cưng quá đà nhưng cũng không cảm thấy có gì sai sai.

Nhưng bây giờ cậu nhịn không được nảy lên nghi vấn.

Tại sao lại đối xử với cậu tốt như vậy?

Tại sao lại chuẩn bị môi trường sinh hoạt lớn như thế này cho cậu?

Tại sao mọi người thấy cậu là đều như thấy bảo bối?

Tại sao thân là một thiếu tướng như Arnold lại hao phí nhiều thời gian ở bên cậu làm gì?

Lúc này cậu lại liên tưởng tới hai từ "Ấu tể" và chị gái có thể biến thành quái vật, cậu liền có thể đưa ra một kết luận —— nơi đây đều không phải là người chính gốc, bọn họ đều có thể biến thành quái vật, mà đồng nghĩa với việc sau này cậu lớn lên cũng có thể biến thành người.

Tống Trường An: "!!!!!!"

Arnold ngồi xổm bên cạnh nhìn ấu tể ngơ ngác ngửa đầy nhìn hướng Mật Nhĩ Na rời đi, còn chưa hiểu lắm rốt cuộc nó bị làm sao.

Mật Nhĩ Na là do hắn sắp xếp tới đây, bởi vì hắn phát hiện Trường An phá lệ rất chú ý tới nàng, vẫn cứ luôn dùng một loại ánh mắt tò mò nghiên cứu gì đó để đuổi theo nàng.

Lấy một hạt bắp tới đặt lên tay ấu tể, nó cũng ngoan ngoãn ôm lấy để trước ngực, Arnold còn tưởng rằng nó đã bắt đầu muốn ăn thì đột nhiên cả người ấu tể nhảy dựng, hạt bắp trên tay liền lăn xuống, lăn trên mặt đất vài vòng.

Arnold nhìn ta được cặp đậu đậu trong mắt nó hiện lên một tia kinh ngạc, rốt cuộc ấu tể phát hiện ra cái gì trên người Mật Nhĩ Na, kinh ngạc đến nỗi món bắp nó thích nhất cũng bị nó ném đi.

"Trường An, rốt cuộc con bị sao vậy?" Arnold bế ấu tể lên, dùng cái trán cọ cọ chóp mũi nó, "Ta lo lắm đấy."

Tống Trường An nhìn khuôn mặt điển trai tiến lại gần trong gang tấc, hai chiếc móng nhỏ đáp trên chiếc mũi cao thẳng của đối phương, trong miệng nhỏ giọng rầm rì.

Cậu hoảng sợ, bị ý tưởng hiện tại của mình doạ sợ, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì suy đoán của cậu rất có khả năng là thật.

Biến thành người hay gì đó, tuy rằng nghe tới có vẻ như là thiên phương dạ đàm*, nhưng bây giờ cậu cũng đã xuất hiện tại nơi này, vẫn còn đang mang bộ dáng của Hamster lông vàng, còn có gì là không thể?

Chú thích: thiên phương dạ đàm:

Thiên Phương: là tên Các tiểu Vương quốc Ả Rập thời xưa.

Dạ: là buổi tối.

Đàm: là lời bàn luận, lời nói.

Nghĩa đen: tên bộ truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm.

Nghĩa bóng: Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ "thiên phương dạ đàm" chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.

(Nguồn: Nghiphonglam.wordpress.com)

Điều duy nhất làm cậu khó có thể tiêu hoá đó chính là chị gái biến thành quái vật thật là đáng sợ, tuy rằng lớn lên khá giống thỏ nhưng cả người lại giống y như cơ giáp của Arnold, nhìn qua có vẻ rất đau....

Hơn nữa cậu chỉ là một bé hamster lông vàng đáng yêu, không phải là quái vật đâu, chẳng lẽ là sau này cậu trưởng thành cũng sẽ biến thành dáng vẻ kia?

Nghĩ vậy, Tống Trường An nhịn không được run cầm cập, ôm Arnold run bần bật, cậu vẫn nên ngoan ngoãn ở bên cạnh Arnold đi, những chuyện xa xôi phía trước cậu không thèm nghĩ nữa đâu, thật là đáng sợ.

Dù sao trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không liên quan gì đến cậu, tâm trạng khi nãy bị doạ sợ Tống Trường An đã ném ra sau đầu, tự nhủ với lòng mình rằng không cần để ý.

Tống Trường An: Không biết khi Arnold biến thành quái vật sẽ ra sao ta.... Tuy trong lòng có hơi sợ một chút nhưng cậu vẫn tò mò muốn nhìn thử một cái.

Ấu tể đã hồi phục tinh thần ngồi xổm trong lòng bàn tay Arnold suy nghĩ linh tinh, thân thể vặn vẹo, thoạt nhìn có vẻ là không còn sợ chút nào nữa, căn bản không ý thức được bản thân ngay giờ phút này rất nhỏ bé.

Hoàn toàn không biết rốt cuộc ấu tể đã xảy ra cái gì, cũng không biết tại sao đột nhiên nó lại trở nên khoẻ hơn, cuối cùng Arnold chỉ nhận rõ được một sự thật rằng —— tâm tư của ấu tể mi đừng hòng đoán, dù sao đoán cũng không được đâu.

Lại xoa xoa đầu ấu tể, Arnold nhìn nó có vẻ đã hoàn toàn bình phục liền nâng nó lên thả vào bát nhỏ, ấu tể vẫn chưa được ăn uống tử tế cho lắm.

Tống Trường An quay người lại liền chìm vào một biển đồ ăn, ôm lấy đồ ăn liền bắt đầu điên cuồng ăn, dùng đồ ăn để an ủi trái tim nhỏ bé trước kia bị doạ sợ.

Hôm nay vừa kinh vừa sợ, cậu cũng đói bụng một lúc lâu rồi, đương nhiên là muốn nhanh chóng bổ sung thể lực.

Tống Trường An lúc ăn cũng không hề tập trung, tuy rằng cậu muốn quên đi nhưng con quái vật kia vẫn cứ vô tình xuất hiện trong đầu cậu làm cậu không tự giác mà căng thẳng, sợ bản thân vừa nhấc đầu liền sẽ thấy nó.

Ăn đến nằm luôn trong chén, Tống Trường An đột nhiên cảm thấy bất an, cậu có chút cẩn thận ngẩng đầu liền thấy được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cậu của Arnold.

Tống Trường An: "....."

Tuy là Arnold nhưng cậu vẫn có chút sợ hãi.

Chẳng qua loại cảm xúc này chờ tới khi cậu lấp đầy bụng liền biến mất tăm, quả nhiên là có một số chuyện chính là do không ăn no nên đói đến hoảng, tự mình doạ mình mà thôi.

Căng da bụng trùng da mắt, Tống Trường An cảm thấy bản thân hôm nay đã đủ mệt mỏi, là lúc để cho đầu và mông nhỏ của cậu nghỉ ngơi sớm một chút, cậu liền chậm rì bò dậy, tiến đến bên người Arnold chuẩn bị nói tạm biệt liền quay về ngủ.

"Trường An no chưa?" Nhìn ấu tể nhỏ mềm mại như bông no đến bước đi tập tễnh tới cọ cọ bên chân hắn, Arnold nhẹ giọng hỏi.

Ấu tể bé xíu gật gật đầu, cái bụng no tận cổ được Arnold nhẹ nhàng xoa xoa, rất nhanh sau đó nó đã mềm như bông nằm liệt trên tay Arnold.

Sau khi Tống Trường An bị bế lên, bát nhỏ đồ ăn cậu còn chưa ăn hết đã bị Mật Nhĩ Na không biết quay lại từ khi nào lấy mất.

Không nhìn rõ là ai nhưng đối mặt với chuyện bát ăn bị tịch thu Tống Trường An đã quá quen rồi, cậu nằm trên tay Arnold nhẹ giọng rầm rì, muốn hắn lại xoa xoa nữa.

Arnold thuận theo tiếp tục mát xa cho nó, lại mở miệng nói: "Trường An hôm nay hư quá, muốn bỏ nhà ra đi thì không nói, nhưng lại làm bản thân rơi vào nguy hiểm, mọi người đều rất lo lắng."

Hắn vội vã gấp gáp trở về, thời điểm ấu tể biểu hiện sự hiếu kỳ đối với cái lỗ kia hắn đã đại khái đoán được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ là động tác của ấu tể thật sự rất nhanh, nhìn thấy nó bị mắc kẹt toàn thân Arnold cũng toát mồ hôi lạnh.

Tống Trường An đã sớm đoán được sẽ bị mắng, cũng không có gì ngoài ý muốn cả, chỉ cần Arnold không hung dữ, cậu sẽ không sợ, mắt Tống Trường An nháy mắt liền ngập nước ý đồ cầu được Arnold tha thứ.

Cậu đáng yêu như thế này, ai nỡ nhẫn tâm cự tuyệt cậu chứ?

Tống Trường An nghĩ vậy, giơ tay ôm lấy ngón tay Arnold, một em bé ngoan ngoãn khiến người ta chỉ muốn thương.

Arnold mặt vô biểu tình nhìn cậu, đáy lòng thật ra đã sớm dao động nhưng hắn lại ho khan một tiếng, vẫn cứ lạnh nhạt đánh vỡ ảo tưởng đẹp đẽ của Tống Trường An: "Trường An phạm lỗi, nhất định phải phạt con, làm nũng cũng vô dụng."

Tống Trường An: "....." Được lắm, là cậu không đủ đáng yêu đúng không?

Cậu lật người, ghé vào lòng bàn tay Arnold rầm rì: "Đằng ấy muốn phạt như nào? Là không cho tui đồ ăn hay là muốn đánh nhau? Muốn đánh thì nhào vô, tui chuẩn bị xong rồi!"

Ấu tể quơ quơ mông, cái đuôi nhỏ hồng nhạt lắc lắc, ánh mắt đầy ý khiêu khích, không sợ xíu nào.

Arnold sờ sờ cái đuôi nhỏ của nó, nhìn bộ dáng của nó không hề có ý sợ hãi đột nhiên không nhịn được cười: "Chúng ta thương lượng một chút, quyết định tịch thu hạt ngũ cốc của con, vậy thì còn sẽ không còn cách nào mang đồ ăn chạy loạn nữa."

Tống Trường An mới vừa mang vẻ mặt không thèm chấp đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngốc nhìn Arnold.

Tống Trường An: "???"

Nhất định là cậu nghe nhầm thôi, nếu không sao có thể đáng sợ như vậy cơ chứ?

Ấu tể nhỏ xinh ghé nào lòng bàn tay Arnold, cái đuôi nhỏ vốn đang lắc lư cũng phải bất động, ánh mắt dại ra nhìn nơi phòng nhỏ phía xa xa của nó, duy nhất một lần cực kỳ yên tĩnh.

[ Ha ha ha ha ha ha tui biết ngay là viện nghiên cứu khoa học biết ấu tể có giấu thật nhiều hạt ngũ cốc mà, chỉ là không vạch trần nó thôi! ]

[ Trường An ngu người luôn rồi ha ha ha ha ha! ]

[ Bé Trường An không cần phải giãy dụa đâu! Tui vẫn sẽ tịch thu thôi à ha ha ha ha ha! ]

[ Kho lúa của bé con phải bị tận diệt ha ha! ]