Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ

Chương 30: Tịch Thu




"Chắc chắn anh đang lừa tui."

Tống Trường An cứng đờ xoay đầu nhìn Arnold trong mắt mang theo vài phần ý cười, nếu hắn còn đang cười, vậy nhất định là đang nói giỡn.

Cậu tự mình an ủi, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó vuốt vuốt mặt bản thân gượng cười một cái, làm bộ cái gì cũng chưa có xảy ra mà bò trở về.

Hạt ngũ cốc của cậu giấu kĩ như vậy, đều được cậu xếp dưới gầm giường nhỏ, nơi đó chỉ có mình cậu vào đó được, hơn nữa cậu mỗi lần cậu nhập cư trái phép hạt ngũ cốc về nhà cũng không hề tham lam, mỗi lần chỉ lấy về một viên, nhiều lắm chỉ là chạy đi chạy lại nhiều lần, cậu khẳng định họ tuyệt đối sẽ không phát hiện động tác nhỏ này của mình.

Ấu tể lông vàng đảo mắt tính toán, sau đó vỗ tay một cái rốt cuộc cũng thành công thuyết phục được bản thân, tự mình làm mình yên tâm.

Tống Trường An nghĩ thầm: Tịch thu hạt ngũ cốc gì chứ, chắc chỉ là nói bữa tối hôm nay không cho mình hạt ngũ cốc ăn thôi chứ gì, không ăn thì không ăn, cậu còn có bắp và cà rốt, hay cho một câu nói doạ người như vậy, làm cậu sợ hết hồn!

Nếu không phải do cậu có tật giật mình thì sẽ không.... Phì! Tật giật mình gì chứ, cậu trữ hạt ngũ cốc nhưng số hạt đó đều là do cậu moi từ mỗi bữa cơm ra thôi, vì để tích cóp chúng khiến cậu vài lần đói bụng, những hạt ngũ cốc đó cậu đều xứng đáng để có!

Tống Trường An nhích nhích cái thân, tìm tư thế thoải mái để bò xuống, không thèm quay đầu lại nữa.

Cậu chỉ là một con hamster lông vàng nhỏ đáng yêu, rất là ngốc, coi như vừa rồi Arnold chưa nói cái gì hết, cậu cũng chưa hề nghe được, để cho năm tháng sau này yên đi, bé đáng yêu tới lúc đi ngủ rồi!

Ấu tể tự mình bổ não yên tâm đứng dậy, tới lúc phải tung tăng trở về để ngủ thì ngón tay Arnold lại sờ lên lưng cậu, ngón tay dùng lực ấn ấu tể dưới đất không thể đứng dậy.

Giãy giụa một hồi chỉ có thể nằm bẹp một chỗ, Tống Trường An mờ mịt quay đầu lại, giận dữ kêu vài tiếng, không biết vì sao Arnold lại ấn mình xuống không cho mình đi.

Arnold dùng ngón tay nghịch nghịch móng vuốt nhỏ của cậu, lại ấn ấn đầu cậu mấy cái, khó lắm mới cười một lần mở miệng: "Trường An, ta không nói đùa đâu."

Tống Trường An: "....."

Cậu nghiêm túc nhìn mặt Arnold, vẫn cứ không tin vào tai mình, yên lặng che đi lỗ tai của mình rồi lại bò đi, trong miệng rầm rì không biết đang nói cái gì.

Nếu Arnold nghe hiểu được Tống Trường An nói thì hắn sẽ biết cậu tự lừa mình dối lòng như thế nào. Ngôn Tình Ngược

Tống Trường An: "Tui chưa nghe thấy gì hết... Tui chưa hề nghe thấy gì cả... Chưa hề nghe!!!"

Nhìn ấu tể ôm hai tai, Arnold duỗi tay khảy khảy ngón tay nó, móng vuốt vừa buông lỏng, hai lỗ tai nhỏ liền vểnh lên, phấn khích mười phần dựng đứng trên đỉnh đầu, ấu tể ngẩng đầu ánh mắt ngập tràn đe doạ.

Ngón tay Arnold nhấn nhấn, một cái màn hình chiếu xuất hiện trước mặt Tống Trường An, vốn nên lần nữa vui vẻ thưởng thức công nghệ của dị thế giới nhưng khi Tống Trường An nhìn về phía hình ảnh, cậu lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Trong hình, một con hamster nhỏ lông xù ghé vào mép giường, dùng móng vuốt nhấc khăn trải giường lên làm lộ ra một đống hạt ngũ cốc bên dưới, nó lén lút nhìn khắp nơi, sau đó hơi hơi ngẩng đầu móc ra từ trong đám lông dưới cổ một hạt ngũ cốc lòng đầy vui sướng bỏ vào gầm giường, xếp lên một góc của ngọn đồi nhỏ làm bằng ngũ cốc, sau đó ghé vào nơi đó cười vô tri một lúc lâu, chờ tới khi buồn ngủ đến nỗi mắt không còn mở được nữa mới lảo đảo lắc lư bò lên giường ngủ như chết.

Tống Trường An: "....."

Hành động cậu tự cho là bí mật nhập khẩu trái phép, vậy mà lại hiện ra trước mắt người khác rõ mồn một, nói không chừng đã sớm bị người ta cười sau lưng.

Tống Trường An quay đầu nhìn Arnold, trên mặt đối phương vẫn mang một ý cười dịu dàng, nhìn như là đang cố nhịn cười, cậu ước chừng góc độ một chút, góc nhìn này hình như là ở trên tường phía mép giường, nhất thời cơn phẫn nộ nổi lên, vươn cái móng vuốt đánh đấm loạn xạ trên mặt Arnold một trận.

Tống Trường An: "Anh là cái đồ cuồng kiểm soát!!! Anh vậy mà lại dám lắp camera trong nhà tui! Biến thái! Siêu siêu biến thái!!!!"

Cục Arnold bị đánh bùm bùm: "....."

Tiểu ấu tể cảnh giác nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng bay từ trong lòng bàn tay Arnold xuống, một đường chạy như bay đến trước cửa phòng nhỏ của mình, dang rộng hai tay chặn trước cửa nhà mình.

Tống Trường An vênh mặt dựa vào hai chi sau gian nan mà đứng, yếu ớt che chở cửa lớn: "Hôm nay đừng ai hòng đụng tới hạt ngũ cốc của tui, trừ khi mấy người bước qua xác của tui!"

Arnold vuốt mặt, móng vuốt của ấu tể thật sự không có chút lực nào, cũng không làm hắn bị thương, nhưng nhìn bộ dạng hoảng loạn này của nó thật sự chọc cười Arnold.

Hắn càng tới gần, Tống Trường An càng cảnh giác, cậu còn ưỡn ưỡn ngực, tính dùng khí thế của cậu ngăn Arnold lại.

Lại sau đó, mắt thấy Arnold đi tới trước mặt mình, sự chênh lệch kích thước thật lớn làm cơ thể bé nhỏ của Tống Trường An run lên, vô thức lui về sau một bước, nhưng khi cậu nghĩ tới đống hạt ngũ cốc của chính mình, nghĩ tới chuyện tài sản của mình sắp bị cướp đi cậu lại kiên định tiến lên phía trước một bước, chắn trước mặt Arnold.

Tống Trường An: "Anh nói xem anh có yêu tui hay không hả! Nếu anh yêu tui thì anh tránh ra! Đừng có động vào ngũ cốc của tui a a a a a a!!"

Ấu tể tại chỗ nhảy nhót nhỏ giọng kêu ý đồ muốn lay động trái tim lạnh băng của Arnold, giọng nói còn nửa làm nũng đột nhiên biến thành kêu la thảm thiết, nguyên nhân là vì Arnold, hắn trực tiếp nhổ căn nhà gỗ phía sau cậu lên, ấu tể tuyệt vọng ngồi phịch dưới đất, mặt mũi ngốc đến đáng thương.

Tống Trường An: "Không ngờ anh lại là loại người này luôn đó Arnold....."

Tống Trường An không cam lòng nhìn hắn một cái, bò dậy chạy về bên mép giường trực tiếp leo lên, dùng cơ thể cậu đè lên phía trên, bốn chiếc móng vuốt gắt gao túm lấy khăn trải giường nhỏ của cậu, một chút cũng không chịu buông tay.

Ấu tể dùng cái ót xù xù chĩa về phía Arnold, đem kháng cự của mình biểu đạt rõ ràng.

Tống Trường An ngực nghẹn một cục tức, nằm trong một mảng yên tĩnh chờ đợi cuối cũng điều gì đến cũng đến.

Cậu cho rằng Arnold sẽ lãnh khốc vô tình duỗi tay đem cậu từ trên giường kéo xuống, sau đó đem tất cả hạt ngũ cốc của cậu tịch thu hết, nhưng hắn lại không làm vậy, ngược lại cậu còn cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng.

Từ đầu tới đuôi, Arnold dùng tay tỉ mỉ xoa bóp, thân thể cứng đờ của tiểu ấu tê chậm rãi thả lỏng, một lát sau nó bĩu môi quay đầu lại, tủi thân nhìn Arnold.

Tống Trường An nước mắt lưng tròng không một tiếng động mà làm nũng, muốn hắn cho phép cậu lưu lại hạt ngũ cốc được bảo vệ dưới cơ thể nhỏ bé của cậu.

Arnold dùng đầu ngón tay cọ đi khoé mắt hơi ướt của ấu tể, nhẹ giọng nói: "Trường An, nếu con muốn ra ngoài, ta không đồng ý thì cũng sẽ có người đồng ý cho con ra, Keikatsu đồng ý, những người khác trong viện nghiên cứu cũng sẽ đồng ý, thậm chí nếu con muốn ra ngoài, muốn tự mình nghĩ cách để ra cũng được, sẽ có người chăm sóc con, cái sai duy nhất của con chính là không màng nguy hiểm chui vào cái lỗ kia."

Thân thể ấu tể quá mức yếu ớt, xương cốt và cơ thể đều mềm mại quá mức tưởng tượng của họ, nếu ban nãy tới muộn thêm chút nữa, cả người của nó rất có thể sẽ vì kẹt ở trong cái lỗ kia mà giãy xương, đối với hậu quả khó có thể chấp nhận như vậy, bất luận là Arnold hay là ai đi chăng nữa thì đều không muốn thấy chút nào.

Tống Trường An khịt mũi, cậu hiện tại ngẫm lại vấn đề của chính mình, nhưng nếu vì cái này mà đem đống hạt ngũ cốc của cậu tịch thu hết, cậu thật sự không chấp nhận được kết cục thê thảm như vậy.

Tự biết mình đuối lý, Tống Trường An bò dậy, duỗi tay bắt lấy ngón tay Arnold, dùng ánh mắt ướt nhẹp nhìn hắn với ý đồ làm hắn mềm lòng.

Nhưng lúc này Arnold lại không hề dao động chút nào, hắn co ngón tay lại, nhẹ giọng nói: "Trường An, không phạt con không nhớ được."

Tống Trường An dựa vào hắn mà đứng, biểu tình của Arnold đã nói cho cậu biết đã không còn bất cứ đường sống nào nữa rồi, cậu nghĩ đi nghĩ lại, bày ra vẻ mặt khóc lóc mà bò xuống, bất an đứng một bên nhìn Arnold lại giơ tay đem giường nhỏ của cậu dọn lên, lộ ra chồng chất vài tầng ngũ cốc ở bên dưới.

Lúc xem trong video, vì chỉ có thể nhìn thấy một góc cho nên số lượng thoạt nhìn cũng không phải quá nhiều, nhưng chờ tới bây giờ khi Arnold trực tiếp nhấc cả cái giường lên, tâm tình Tống Trường An vốn vẫn còn đang khổ sở cũng nhịn không được mà xấu hổ.

Tống Trường An: Hoá ra cậu bất tri bất giác đã nhập lậu trái phép nhiều hạt ngũ cốc như vậy....

Trong nháy mắt vẻ mặt khóc lóc liền không thể duy trì được nữa, Tống Trường An lén lút nhìn mắt Arnold, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm mình liền vội vàng cúi thấp đầu.

Hai chiếc móng vuốt nho nhỏ của ấu tể nắm vào nhau, bất an co quắp trên bụng nhỏ, cái đầu cúi thấp chỉ đủ để nhìn thấy chân mình, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

Arnold nhìn đống hạt ngũ cốc trên tay vẻ mặt cũng có chút ngơ ngác, cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng thiếu chút nữa đã bay sạch, hắn lấy chén nhỏ của ấu tể bên cạnh, nhặt lấy những hạt ngũ cốc trên mặt đất rồi thả vào trong chén nhỏ, đem hạt ngũ cốc trên mặt đất lấp đầy tràn cái chén nhỏ, một xíu khe hở cũng không dư lại.

Arnold: "...."

Tống Trường An: "....."

Mắt thấy Arnold sắp phải đem đống kia bỏ đi, Tống Trường An nhìn chén ngũ cốc đầy tràn trên tay hắn vẫn nhịn không được mà khóc lớn, đó là tài sản của cậu, lương thực của cậu!!!

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ôi mẹ ơi, trước giờ chưa hề nhìn ra, thì ra bé Trường An lại tích cóp nhiều hạt ngũ cốc như vậy! ]

[ Thật xin lỗi bé con há há há há tui lỡ cười to! ]

[ Bé Trường An khóc, tuy rằng bé có chút kích động không màng tới an toàn của chính mình nhưng cuối cùng cũng không có xảy ra chuyện gì, không cần phải tịch thu toàn bộ chứ! ]

Chờ tới khi Arnold trở về, chén trong tay hắn đã trống không.

Nhìn Arnold đem bát cơm của cậu thả lại trong sân, duỗi tay bế cậu lên đặt cậu bên cạnh chén nhỏ, đầu tiên hắn mang chiếc giường trả về chỗ cũ, sau đó cũng đem cả căn nhà gỗ của cậu trả về.

Sân nhà của Tống Trường An lại trở về nguyên trạng, thứ duy nhất khác biệt chính là ngũ cốc dưới gầm giường của cậu đã không còn.

Cậu nhìn cái chén trống rỗng bên cạnh đột nhiên cảm xúc dâng trào, rốt cuộc không nhịn được mà nhào vào trong chén khóc lớn, khóc lóc lăn lộn, trong miệng lầm bầm rất đáng thương.

Nhưng không đợi Tống Trường An khóc đến tiếng thứ hai, đột nhiên có người chọc chọc eo cậu, cậu quay đầu nhìn thấy Arnold, trong lúc bực bội cậu hất bay ngón tay hắn.

Cậu đã thảm như vậy rồi, tích góp lâu như vậy lại trong nháy mắt mà bay sạch, bây giờ lại còn muốn ở đây chọc cậu!

Nhưng hắn không màng ấu tể giãy giụa, Arnold vẫn đem nó ôm lên, mặc kệ ấu tể đang bắt đầu giận dỗi cắn ngón tay hắn, đôi mắt nhỏ tràn đầy sự tức giận.

Arnold sờ sờ đầu cậu, tùy ý để cậu tiếp tục cắn ngón tay mình, nhẹ giọng nói: "Trường An có sai, nhưng ta cũng có sai."

Tống Trường An ngơ ngác nhìn hắn.

Arnold: "Bởi vì Trường An đã nói với ta rằng con muốn ra ngoài, là ta bỏ lơ suy nghĩ của con, cho nên ta nhận tội, ngày mai ta mang con ra ngoài chơi, ta đã xin qua rồi, vui lên nào."

Tống Trường An kinh ngạc vừa muốn mở miệng đột nhiên cảm thấy trên bụng mình có hơi nặng, trên đó xuất hiện vài viên ngũ cốc đè bẹp lép đám lông của cậu.

Tống Trường An: "!!!!!"

Cậu nghe thấy bên tai Arnold nhẹ giọng nói: "Những hạt đó được trữ lâu quá rồi, cho Trường An một ít hạt mới!"

Vậy là vài phút sau, trên Tinh Võng mọi người liền thấy được một màn đặc sắc, ấu tể nước mắt giàn giụa ra lệnh cho Arnold đưa cậu tới bên phòng nhỏ và chiếc giường thân yêu của cậu, ngồi xổm ở nơi đó nhặt từng hạt từng hạt lên để âu yếm, nhặt từng hạt lên nghe thử, say mê đến không lối thoát.