Nét mặt Tống Trường An mang theo chút hoảng loạn.
Cậu cũng không biết rốt cuộc từ lúc cậu ra tới đây đã trôi qua bao lâu, không chừng là Arnold đã quay trở lại luôn rồi, nếu bị hắn phát hiện mình không ngoan mà chạy ra bên ngoài nhất định sẽ tức giận!
Cậu theo bản năng muốn trốn, lại bị kẹt cứng trong cái lỗ nhỏ này không thoát thân được, chỉ cần thêm chút thời gian nữa cậu nhất định có thể ra được ngoài, nhưng không đủ thời gian.
Tiếng bước chân dồn dập đã tới gần, Tống Trường An lại dùng sức giãy giụa, trong lúc sốt ruột hoảng hốt ngẩng đầu mới phát hiện người tới không phải Arnold mà là một người phụ nữ hình như cậu chưa từng gặp qua, phía sau cô ấy còn có mấy người đàn ông xa lạ theo sau.
Tống Trường An thoáng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải Arnold cậu liền thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng đồng thời cậu lại có chút xấu hổ, rốt cuộc thì tình cảnh hiện tại của cậu trông rất khôi hài, bị vài người lạ nhìn làm cậu có chút mất tự nhiên.
"Trường An, sao em có thể chui được vào cái lỗ này vậy? Nguy hiểm quá! Mau để chị xem có bị thương không nào!" Mật Nhĩ Na nôn nóng, chỉ nguyện người bị kẹt ở đó bây giờ là mình.
Nàng vẫn luôn ở phòng giám sát nhìn ấu tể, ngoại trừ nàng còn có vài vị đồng nghiệp ở đó, tuy rằng hôm nay ấu tể phá lệ mọi khi thoải mái vòng ra ngoài thám hiểm, nhưng cũng không cần lo lắng quá nhiều, bởi vì chỉ cần ấu tể vẫn cứ còn ở bên trong môi trường sống của mình thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện.
Thời điểm ấu tể tiến đến miệng lỗ bọn họ còn tưởng rằng ấu tể chỉ là tò mò, rốt cuộc thì miệng lỗ so với ấu tể mà nói thật sự là quá nhỏ, chưa thực sự tiếp xúc với ấu tể nhưng bọn họ hoàn toàn không cảm thấy ấu tể có thể chui ra ngoài, hơn nữa bên trên còn có một miếng kính niêm phong, ấu tể sẽ không ra được.
Ai cũng không nghĩ tới ấu tể sẽ mạnh mẽ phá vỡ tấm chắn, chen vào cái lỗ nhỏ kia, vậy mà thật sự bò ra được ngoài, chỉ còn lại có nửa người kẹt ở bên trong, nhìn eo ấu tể bị một cái lỗ nhỏ như vậy siết, một đám người đều luống cuống.
Đây vốn là ống dẫn cố định vì ấu tể mà chuẩn bị, rào chắn trong ngoài đều sẽ có sắp xếp, không chỉ có riêng một lỗ thủng này mà mà trên đỉnh mấy tấm vách chắn bên cạnh cũng có, nhưng chỉ có mỗi chỗ này ở đặc biệt thấp thôi, chỉ là hiện giờ cơ thể ấu tể ngày càng lớn, ống dẫn lúc trước không đủ để ấu tể chui vào trong đó, cho nên thiết bị ban đầu đã gỡ bỏ, chỉ chờ được thay cái mới vào cho nên miệng lỗ tạm thời bị niêm phong lại.
Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày ấu tể vẫn luôn lười biếng lại chạy tới chỗ này, còn bị kẹt trong cái lỗ này nữa!
Thời điểm ấu tể biểu hiện ra ý đồ muốn chui vào trong lỗ, bọn họ cũng đã vọt ra, nhưng động tác của ấu tể thật sự nhanh quá, mới một lúc mà đã kẹt cứng rồi.
Hiện tại ấu tể nhất định đang sợ hãi cực kỳ, hơn nữa thời gian kẹt càng lâu thì càng bất lợi đối với ấu tể, bọn họ cần phải nhanh chóng giải cứu ấu tể ra ngoài.
Mật Nhĩ Na vừa an ủi ấu tể nhìn qua có vẻ đang rất sợ hãi, vừa định lên kế hoạch cắt tấm vách chắn thủy tinh ra cứu ấu tể.
"Lấy vách ngăn ra, sau đó bọc cơ thể của Trường An lại, tôi trực tiếp cắt tấm thủy tinh ra."
Trong đám người này không có Arnold cũng không có Keikatsu, Tống Trường An lén lút chuồn ra ngoài nhìn mấy người xa lạ bên cạnh này có chút sợ hãi, dù biết lời nói của họ đều là vì lo lắng cho mình, nhưng vì không hề quen biết khiến cậu vẫn cứ lùi lại một bước.
Sớm biết rằng chạy ra sẽ bị người lạ vây lấy thì cậu đã không thèm ra, cậu vốn định là trộm chuồn ra, bây giờ bị người ta thấy nhất định sẽ lập tức bị đưa trở về.
Nhưng cậu có chút hảo cảm với người phụ nữ tóc đen trước mặt này, bởi vì ánh mắt đối phương tràn đầy ôn nhu, lực nâng tay cậu cũng rất nhẹ nhàng, là một người cực kỳ dịu dàng.
Chẳng qua là cậu mới cảm nhận được, cậu chỉ cần vặn người có khả năng sẽ bò ra được, nhưng cậu vừa định làm thì lại bị đối phương cản lại.
"Trường An đừng sợ, chút nữa thôi chị sẽ lấy em ra, sẽ không đau." Mật Nhĩ Na xoa xoa đầu ấu tể, nhìn nó có vẻ rất sợ mà rúc đầu, trong lòng mềm như bông, thấy thương vô cùng.
Chuyện này là do bọn họ trông coi thất trách, ngay từ đầu ấu tể lộ ra biểu hiện tò mò đối với cái lỗ này, bọn họ nên tới ngăn cản mới phải, nếu vậy thì hiện tại tình huống này cũng đã không xảy ra, ấu tể cũng không bị kẹt ở chỗ này.
Tống Trường An:"....." Chỉ cần cậu lại cố gắng chút nữa là có thể bò ra, sao cứ phải phá hư một tấm thủy tinh chứ?
Sợ sau khi Arnold quay về sẽ mắng mình, Tống Trường An nhìn trái nhìn phải, muốn tìm cách thoát thỏi khống chế, đối phương tuy rằng ôn nhu nhưng lực tay thật sự không thả lỏng chút nào.
Tống Trường An trong lòng lo sợ bất an, cảm giác có chút không còn mặt mũi đối mặt với Arnold sau khi trở về nữa, đầu nhỏ cúi thấp, chưa ai phê bình đã bắt đầu sợ.
Mật Nhĩ Na nhìn ấu tể, nhìn bộ dạng chân tay luống cuống của nó trong lòng càng thêm kiên định phải nhanh chóng cứu nó ra, mắt thấy đồng nghiệp đã gỡ vách ngăn tới, nàng xoa xoa đầu ấy tể, nhẹ giọng nói: "Trường An đừng sợ, chị sẽ cứu em ra ngay bây giờ."
Lúc này Tống Trường An không hề cảm thấy hoảng sợ chút nào, dù sao thì cắt thủy tinh cũng phải dùng tới công cụ, mà bây giờ lại chưa lấy công cụ tới, cậu còn có cơ hội để mình bò ra.
Cậu giật giật mông, không biết từ khi nào mông nhỏ của cậu đã dịch ra ngoài một chút, cảm giác rất nhanh thôi là sẽ thành công.
Tống Trường An thoáng mừng rỡ, thấy người phụ nữ trước mặt buông lỏng tay ra, nhân cơ hội đó cậu phải bò ra ngoài, nhưng cậu còn chưa đi được nửa bước thì móng vuốt nhỏ đang vươn ra đã cứng đờ tại chỗ.
Trước mắt cậu người phụ nữ tóc đen giây trước trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp, giây tiếp theo người đã biến đâu mất tăm, Tống Trường An chớp chớp mắt, tầm mắt không tự chủ mà dời xuống, thấy được một con quái vật màu đen đang ngồi xổm dưới mặt đất.
Quái vật kia nhìn qua giống một con thỏ, nếu chỉ nhìn bóng lưng thì hai cái tai dựng thẳng trên đỉnh đầu nó hoàn toàn giống như trong ấn tượng của Tống Trường An, chỉ là nó không giống như con thỏ bông mềm mại, toàn thân nó phát ra ánh sáng lạnh màu đen, bộ lông vốn nên mềm mại lại nhọn hoắt như gai, tuy bộ lông đó dán sát vào người nhưng vẫn khiến cho người nhìn cảm thấy nếu sờ vào một chút thì cả tay sẽ đầy máu, Tống Trường An cũng vậy, cứng đờ tại chỗ đến cử động cũng không dám.
Mấy người đàn ông bên cạnh như không hề phát hiện có quái vật này xuất hiện, còn đang sốt sắng xử lý thứ gọi là vách ngăn kia.
Tống Trường An chậm rãi xoay đầu, xác định đây không phải là ảo giác của cậu.
Tống Trường An: A a a a a a đây là quái vật gì vậy! Có mỗi tui thấy thôi sao? Chị gái lúc nãy của tui đâu! Chị gái bị quái vật ăn thịt mất rồi!!!
Ấu tể trong lòng gào thét ngoài mặt lại cứng đờ, động cũng không dám động, nhưng có ngoan ngoãn không một tiếng động như vậy vẫn bị quái vật không ai nhìn thấy kia phát hiện.
Con thỏ quái vật to bự quay người lại, lộ ta một đôi mắt đỏ tươi, nó nhìn chằm chằm Tống Trường An, chậm rãi nhếch miệng cười, hai chiếc răng cửa bằng kim loại sắc bén lộ ra bên ngoài, hướng về phía Tống Trường An chậm rãi tới gần.
Cậu thậm chí còn nghe thấy quái vật kia mở miệng nói chuyện: "Trường An, chị tới cứu em!"
Tống Trường An vẻ mặt kinh ngạc nhìn quái vật càng ngày càng tới gần, quái vật này vậy mà còn biết tên của cậu, còn cứu cậu nữa, thật sự không phải là muốn ăn thịt cậu chứ?
Mắt thấy quái vật kia bò dọc theo cầu thang hướng lên trên, mỗi một bước chân lại có ánh sáng loé lên, Tống Trường An run rẩy nhìn sang phía bên cạnh, phát hiện mấy người đàn ông kia còn đang bận sửa cái vách ngăn.
Tống Trường An:"....."
Ngay thời khắc sinh tử, không biết vì sao cơ thể cậu lại cử động, mông nhỏ của cậu vậy mà lại tuột từ trong lỗ ra, Tống Trường An một mông ngồi dưới đất ngơ ngác, mấy người đàn ông và con quái vật bên cạnh cũng ngơ ngác.
Tống Trường An run run rẩy rẩy ngẩng đầu nhìn, thấy hai cái răng cửa của quái vật kia giật giật như đang nôn nóng muốn vồ lấy mình, cả người cậu run lên, nháy mắt bật dậy, lại muốn chui lại vào trong lỗ.
Tự do đáng quý, nhưng tính mạng càng đáng quý hơn, cậu thề sau này sẽ không bao giờ ra đây nữa đâu! Cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn cất mình ở trong phòng nhỏ!!
Vừa mới định đem đầu chui lại vào trong lỗ, móng vuốt Tống Trường An mới phủi một cái liền bất động, có cái gì đó túm được gáy cậu kéo cậu ra ngoài, mắt thấy đường sống cách mình ngày càng xa, Tống Trường An tuyệt vọng thét lên.
"Đừng ăn tui! Tui không ăn được đâu! Một chút cũng không ăn được!"
Bị hai cái tay nhỏ điên cuồng đấm đá, hận không thể vứt bỏ hết tất cả để nhảy xuống một lần nữa chui vào trong lỗ, nhìn nó phá lệ thêm sợ hãi, sợ ấu tể lại mắc kẹt, Arnold duỗi tay để nó bắt lấy, nâng cơ thể bé nhỏ trên tay vội mở miệng: "Trường An? Con sao vậy?"
Cơ thể Tống Trường An lại run lên một chút, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu vậy mà lại nghe thấy tiếng của Arnold, là âm thanh của cứu tinh!
Cậu quay đầu, quả nhiên liền thấy được Arnold cậu luôn nhớ mong, thành công đáp xuống lòng bàn tay hắn, Tống Trường An hô lên một tiếng nhào lên ôm lấy ngón tay hắn, hận không thể giấu mặt vào lòng bàn tay hắn không bao giờ ra ngoài nữa.
Hai tay hai chân ấu tể bám trên ngón tay Arnold, cảnh giác nhìn ra bên ngoài, tuy cậu đã tới được tay Arnold nhưng quái vật kia vẫn còn ở bên cạnh.
Lần trước được chiêm ngưỡng qua cơ giáp của Arnold, Tống Trường An cũng đã hoảng sợ, nhưng cái thứ vừa nãy kia mới thật sự là quái vật!
Arnold thoạt nhìn vừa cao vừa to nhưng lại có vẻ không đánh lại nó, nghĩ tới cảnh cậu và Arnold cùng nhau bị quái vật ăn mất, Tống Trường An không nhịn được run cầm cập, hai cái móng vuốt lại ôm chặt hơn.
Nhưng tới khi cậu nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện quái vật kia chẳng thấy đâu.
Tống Trường An:"....?"
Cậu run rẩy thăm dò nhìn một vòng, không hề tìm được tung tích của con quái vật kia, Arnold vuốt ve làm cậu bình tĩnh đôi chút, cậu dùng một cái móng vuốt đáp trên ngón tay Arnold, khẽ dịch ra bên ngoài một chút ngó xuống nhìn mặt đất, nhưng mà trên mặt đất cũng không có.
Sau đó cậu lại thấy được phía sau Arnold người phụ nữ tóc đen ban này.... Chị gái bị ăn mất của cậu lại xuất hiện.
Tống Trường An ngốc ngốc bò trở về, hai tay hai chân lần nữa quấn lên ngón tay Arnold không nhúc nhích, vẻ mặt dại ra.
Tống Trường An: Tui là ai? Đây là đâu? Tui vừa bị hoa mắt à? Quái vật đen xì lúc nãy đâu rồi?
Não chưa kịp thông đã bắt đầu nghi ngờ bản thân vì bị kẹp mông mà sinh ra ảo giác, Tống Trường An dưới ánh nhìn lo lắng của Arnold bị đưa đi kiểm tra sức khoẻ, hoàn toàn không muốn buông tay, cậu ôm ngón tay Arnold từ dụng cụ này tới dụng cụ khác, tới khi hoàn thành kiểm tra cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
"Trường An, con sao vậy?"
Kết quả kiểm tra hoàn toàn bình thường, cơ thể ấu tể cũng không vì bị kẹt ở cái lỗ hẹp kia mà bị thương, Arnold còn tưởng cậu giận dỗi, nhưng nhìn bộ dạng này của cậu cũng không hề cảm thấy như đang giận mà.
Bị gọi tên, Tống Trường An ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn chớp chớp mắt lại cúi đầu, khuôn mặt liền dán lên ngón tay hắn, đầy vẻ ỷ lại.
Tống Trường An: Đừng hỏi tui vì sao, để tui yên.
Hoặc là đầu của cậu có vấn đề, hoặc là mông cậu có vấn đề, dù sao một trong hai thứ này luôn có một thứ gì đó không thích hợp.