Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ

Chương 27: Cục đá mở ra con đường sống!




Lỗ nhỏ đột nhiên xuất hiện trên tường thủy tinh hoàn toàn rơi gọn vào tầm mắt Tống Trường An, cậu nhìn chằm chằm nó, chậm rãi đi tới gần.

Vách ngăn thủy tinh trong suốt bất ngờ có một lỗ hổng, ngay bên cạnh cửa, lúc trước đã từng đi qua nhiều đoạn vách ngăn rồi, Tống Trường An biết đây không phải do cấu tạo của nó như vậy, chỉ có duy nhất một cái lỗ thôi.

Cậu lại nhìn xung quanh đó xem, quả nhiên không hề phát hiện thêm một cái lỗ thủng nào giống vậy trên mặt vách chắn thủy tinh cả, vòng tới vòng lui cậu lại quay trở về, một lần nữa tiến đến bên lỗ nhỏ.

Cậu kề sát vào quơ tay quơ chân, miệng lỗ không lớn, gần như chỉ lớn bằng một nửa người cậu, nhưng lại có một lớp gì đó bán trong rất cứng, Tống Trường An duỗi móng đẩy đẩy, thứ đó không chút sứt mẻ.

Đầu tiên không nói tới cái lỗ này có đủ để cậu chui ra ngoài hay không, cánh cửa đóng chặt, xung quanh toàn là thuỷ tinh khiến cậu không thể làm gì được, cái lỗ nho nhỏ này tựa như chính là niềm hy vọng duy nhất để cậu chui ra ngoài, nhưng có đủ lớn hay không trước tiên phải phá vỡ nó ra mới biết được.

Vậy là Tống Trường An lại tiến lại gần tỉ mỉ quan sát, cuối cùng phát hiện miệng lỗ hình tròn này có dán một tấm hình vuông trong suốt, thoạt nhìn hình như là thuỷ tinh công nghiệp, nhìn thì có vẻ rất dễ vỡ, nhưng lại rất kiên cố, ít nhất là móng vuốt nhỏ của Tống Trường An hiện tại không tạo ra bất kì tổn hại nào cho nó cả.

Cậu hít một hơi thật sâu, lắc mình, duỗi tay áp lên tấm chắn trong suốt, hai chân nhỏ phía sau làm điểm tựa, bắt đầu ra sức đẩy.

Tống Trường An thề lần này cậu dùng sức còn lớn hơn lúc uống sữa luôn, cơ mà miếng thuỷ tinh này lại không hề sứt mẻ xíu nào!

Ấu tể dẫn đầu bại trận thở phì phò, tự tổn hại 800, lực sát thương 0, dùng sức tới mức mặt đỏ hết cả lên cũng không thay đổi được gì.

Cậu nghỉ ngơi một lúc, lấy lại sức, một lần nữa xông lên, tính dùng chân đá văng nó, cậu tại chỗ lấy đà phóng một cái đạp vào miệng lỗ, nhìn qua cực kì ngầu lòi nhưng từ đầu tới cuối lại không hề xảy ra chuyện gì lại còn khiến cậu trực tiếp bị bật lại văng ra xa, ngã trên cỏ lăn vài vòng.

Ấu tể hoa mắt chóng mặt lảo đảo bò dậy, ngã trái ngã phải cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi lại ngồi bệt xuống, hai hạt đậu trong mắt ứa lệ.

[ Ha ha ha ha ha viện nghiên cứu khoa học sao có thể để lộ sơ hở cho mi chứ, Trường An mi hết hi vọng ra ngoài rồi! ]

[ Chân nhỏ của bé con đáng yêu quá đi! ]

[ Hây da, hây dô, dùng sức! Chưa được! Thử lại lần nữa! ] (Đẩy đẩy đẩy, dầu nhớt đây:v)

[ Bé Trường An thật sự rất đáng yêu mà, không thể thả bé ra ngoài chơi sao? ]

[ Trường An lại muốn nổi nóng ha ha ha ha ha ha! ]

Tống Trường An đã sớm quên đi vụ phát sóng trực tiếp, cậu chà tay nhìn tấm kính ngoại trừ có thêm vài cái dấu tay thì không hề có bất kì biến hoá nào, bực bội chạy đi chạy lại.



Chỉ là một tấm kính mỏng như vậy, khả năng còn không dày bằng móng tay cậu, vậy mà cũng có thể dập tắt hoàn toàn hy vọng của cậu được!

Đợi một hồi, ấu tể âm thầm giận dỗi cuối cùng nhịn không được bò lại về miệng lỗ, chỉ cần phá vỡ lớp kính trong suốt này là có thể ôm lấy tự do mà cậu muốn, cậu cúi đầu nhìn nhìn hay bàn tay của mình, hoàn toàn không hề có hy vọng.

"Phải kiên cường!" Tống Trường An nói vậy với bản thân, sau đó nghĩ lại không nhịn được dùng tay nhỏ điên cuồng đánh tấm kính, "Thả tui raaa! Tui muốn ra ngoài! Tui muốn tự do!! Nếu không được tự do thì thà chết đi còn hơn hu hu hu hu! "

Mười giây sau, móng vuốt đánh đến đau của ấu tể rốt cuộc cũng dừng lại, dựa lưng vào cửa cọ cọ mấy cái rồi ngồi xuống, nếu không ra được, vậy thì hãy để cậu gần tự do một chút đi, cậu không muốn chạy về nhà, cậu muốn ngủ một giấc ở đây, chờ tới khi Arnold trở về thì mang cậu về vậy.

Chẳng qua cậu vừa mới nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên loé lên một tia sáng, cậu lập tức nhảy lên, lần nữa tinh thần phấn chấn chạy đi chỗ khác.

Chân nhỏ chạy nhanh như bay, chạy về hướng khu vực đất đá, Tống Trường An thuận lợi tìm được một cục đá cậu có thể cầm được trên tay, cạp đi thì không được, cậu không phải diễn viên múa xiếc, ôm trên tay đi đường lại rất khó khăn, đành vừa ôm vừa kéo quay trở về.

Cậu ngồi xổm trước miệng lỗ, Tống Trường An hít sâu một hơi nỗ lực lấy lại sức, một hồi lâu sau mới chống eo đứng lên, nhìn cục đá góc cạnh trên mặt đất lộ ra nụ cười đắc ý.

Hôm nay cậu - bé hamster lông vàng đáng yêu này sẽ cho mấy người thưởng thức một chút thứ gọi là kỳ tích vĩ đại, cục đá mở ra con đường sống!

Tống Trường An hoạt động gân cốt một lúc, chờ thời cơ chín muồi duỗi tay ôm lấy cục đá, đem góc nhọn nhất của cục đá chĩa về phía trước, nhắm chuẩn mục tiêu, giơ cao vũ khí lên sau đó lao tới!

Ấu tể vàng óng kích động như một quả cầu lông, lông trên người dựng đứng, nó đứng nơi cách cánh cửa không xa lắm kia, giơ cao cục đá bước chân loạng choạng chạy lên vài bước, cả người theo từng bước chân mà lảo đảo, cục đá trong tay cũng lay động không xong khiến người xem kinh sợ, nhưng cũng may cuối cùng cục đá vẫn may mắn đáp trên tấm kính trong suốt.

[ Trường An cẩn thận một chút! Đừng làm chính mình bị thương! ]

[ Tui còn tưởng bé con muốn từ bỏ, không nghĩ tới nó sẽ tìm cục đá tới ha ha ha ha! ]

[ Trường An đừng hòng, một cục đá sao có thể đập vỡ được chứ ha ha ha ha! Khoan Khoan! Là tui nhìn nhầm sao! Nó phá! Nó phá kìa! ]

[ Cậu không nhìn nhầm đâu! Trường An thật sự dùng nó để phá! Có phải tại tui ngốc quá không ta? Tui còn không nghĩ tới lại còn có thể làm như vậy! Sao tui có thể ngốc vậy chứ ]

[ A a a a a a bé con, xông lênnnn!!! ]

Thời điểm nghe thấy âm thanh vỡ vụn, Tống Trường An liền biết mình đã thành công.

Tấm kính mỏng trong suốt bị cục đá bén nhọn chọc thủng một lỗ, vết nứt lan ra khắp nơi, cậu duỗi tay đẩy đẩy nhưng vẫn cứ bất động.

Vậy là cậu lại ôm cục đá lùi về sau, lại lần nữa làm vậy mấy lần, làm cái lỗ càng thêm rõ ràng.

Chờ tới khi cậu rốt cuộc cũng cười vui vẻ đem cục đá ném sang một bên, tấm kính đã nát tanh bành không nhìn ra hình, cậu liền ghé vào miệng lỗ bẻ những mảnh kính có khả năng sẽ làm cậu bị thương đi, từng mảnh từng mảnh xếp thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh.

Trời xanh không phụ lòng người, dưới sự nỗ lực không ngừng của Tống Trường An, cậu rốt cuộc cũng loại bỏ hết những chướng ngại vật ngăn cản hành động của cậu.

Tống Trường An kích động thò lại gần, ria mép bị ép ra sau, hai tay cậu chống trên miệng lỗ, cái mũi thò ra ngoài hít một hơi thật sâu.

Tống Trường An: A! Không khí bên ngoài thật dễ chịu! Đây chính là hương vị của tự do đây mà!

Say mê híp mắt, Tống Trường An ra sức duỗi móng vuốt ra ngoài, mình nhất định phải quyết tâm đi ra ngoài từ nơi này.

Cậu lần nữa so sánh cơ thể mình với cái lỗ nhỏ trước mắt này, cuối cùng đưa ra kết luận rằng bản thân có thể thử một chút.

Dù sao trước mắt đây cũng là cách duy nhất để ra ngoài.

Tống Trường An ghé vào miệng lỗ xoa xoa mặt, làm cơ thể mình mềm mại như bông, sau đó tiến đến miệng lỗ, vặn trái vặn phải chui vào trong lỗ.



[ Ha ha ha ha ha bé Trường An siêu thông minh! Vậy mà thật sự có thể mở cái lỗ đó ra! ]

[ Có ai biết cái lỗ này để làm gì không? ]

[ Cái lỗ này để làm gì tui không biết, nhưng tui biết bé con lúc này khẳng định lại phải thất vọng rồi! Nếu bé nó vẫn còn là một bé ấu tể nhỏ nhắn xinh xắn có lẽ còn có cơ hội để ra ngoài, nhưng hiện tại tuyệt đối không có cơ hội đâu! ]

[ Tui có chút lo lắng, cái lỗ này chỉ lớn bằng một nửa người của bé con, bé Trường An có thể chui ra ngoài từ cái lỗ này không? ]

[ Trời ơi bé con, mi muốn làm gì! Đừng chui vào nữa! Mắc kẹt đó!!! ]

[ Mau liên hệ với viện nghiên cứu khoa học! Bé Trường An kẹt đầu rồi!!! ]

Hành động của ấu tể làm cả Tinh Võng loạn tung nồi.

Ý đồ mở cái lỗ của ấu tể ban nãy mọi người đều xem rất vui vẻ, chỉ cho rằng bé sẽ chỉ có thể thất vọng mà quay về, nhưng tới khi cái lỗ thật sự bị mở ra, mọi người hoảng sợ nhìn ấu tể cố chấp chui đầu vào cái lỗ nhỏ hơn nó vài lần, vội vàng khẩn trương liên hệ với viện nghiên cứu khoa học, muốn họ mau chóng xử lý nguy hiểm mà ấu tể gặp phải càng sớm càng tốt.

Không biết vì sao, đáy lòng Tống Trường An có một cảm giác rất tự tin, cậu cảm thấy cái lỗ trước mắt này nhìn qua có vẻ nhỏ nhưng lại có vẻ cậu có khả năng sẽ chui qua được.

Vậy là Tống Trường An mặc kệ tất cả, rất nhanh đã được hồi đáp.

Trên người cậu gần như đều là lông tơ, thoạt nhìn đã xoã tung không ít, đúng là vậy, cậu nhìn qua không giống như có thể chui vào cái lỗ này nhưng tới khi cậu đè tai xuống chui vào trong đó thì cái đầu nhỏ của cậu lại có thể dễ dàng chui vào.

Chiếc cổ mắc lại ở miệng lỗ, không gian vậy mà vẫn còn rất rộng, cậu lắc trái lắc phải cũng không hề có gì bất thường, đơn giản là vì bộ lông xù của cậu khiến người khác nhìn vào có vẻ đang chen chúc rất khó khăn.

Cậu nhìn xung quanh một chút, bệ đá cách mặt đất một khoảng khá cao, cậu nhìn thấy có chút sợ, nhưng cũng may bên cạnh chính là cầu thang, bên ngoài vách ngăn còn có một cái bậc nhỏ, sau khi cậu bò ra ngoài cũng không phải lo lắng sẽ không cẩn thận mà ngã xuống.

Cậu duỗi tay phủi những mảnh vỡ ngoài miệng lỗ, không để chúng làm tay mình bị thương, sau đó lắc lắc mình, tiếp tục bò ra bên ngoài.

Bộ lông vàng óng mềm mại không hề gây nên chút lực cản nào, Tống Trường An chui ra bên ngoài, đầu tiên là vươn một móng vuốt ra, sau đó lại duỗi một cái móng vuốt khác của mình ra, nửa người trên thành công chui ra khỏi cái lỗ.

Nhưng tới khi cậu bám lấy mặt đất tính tiếp tục bò ra ngoài thì cậu lại phát hiện bản thân không động đậy nổi.

Cậu quay đầu lại nhìn, phát hiện bụng cậu kẹt lại giữa miệng lỗ, một khe hở cũng không dư lại.

Tống Trường An: "....."

Cậu vặn trái vặn phải, cả người lại nhích ra một chút nhưng vẫn cứ kẹt cứng lại, không hề dễ dàng di chuyển.

Thật ra eo bị kẹt lại ở một không gian chật hẹp như vậy cũng không có nghĩa là sẽ đau, chỉ là bị kẹt như vậy khá khó chịu, ngoài ra tinh thần còn có chút bị đả kích.

Cậu vậy mà lại vì bụng có quá nhiều thịt mà kẹt lại ở đây!

Tống Trường An trầm mặc hồi lâu, khẳng định chắc chắn là vì mười mấy hạt ngũ cốc lúc nãy cậu ăn làm cậu thành ra như vậy.

Cam chịu số phận, cậu dùng móng vuốt di chuyển mấy cục thịt mỡ bị kẹt, kéo sang trái một chút, bên phải lay một chút, lại dùng thêm chút lực, cuối cùng một cục bụng nhỏ từ trong lỗ bị cậu lôi ra ngoài.

Cứ như vậy, Tống Trường An từng chút một di chuyển cái bụng từ bên kia sang bên này vách, mắt thấy có vẻ đã sắp sửa hoàn thành thì đột nhiên phát hiện mông cậu cũng bị kẹt lại.

Tống Trường An: "....."



Khác với bụng, Tống Trường An cũng rõ ràng biết cái mông nhỏ của cậu không phải béo bình thường, điểm này ngay cả chính cậu cũng không thể trái với lương tâm mà phủ nhận.

Cho nên hiện tại rất xấu hổ, cậu đã bò ra tới hơn nửa người, chỉ còn lại một cái mông và hai cái chân ngắn ngắn nhỏ nhỏ còn kẹt lại phía bên kia lỗ không thể động đậy, phải làm thế nào mới được đây? (Xin thứ lỗi cho kẻ có đầu óc đen tối này, kẹt tường play~)

[ Trường An đừng nhúc nhích! Eo con bị siết muốn đứt cả ra rồi! ]

[ Hu hu hu bé Trường An không ngoan chút nào, sau này có bao nhiêu cái lỗ đều phải bịt thật kín lại, phòng ngừa phát sinh trường hợp ngoài ý muốn! Viện nghiên cứu khoa học đâu, sao mấy người còn chưa tới đây chứ! ]

[ Trường An chờ chút nha! Lập tức sẽ ra được ngoài liền! Đừng động đậy! ]

Tống Trường An cố gắng dùng mọi góc độ để cố làm bản thân chui ra ngoài nhưng đều bị thất bại chấm dứt, cậu càng dùng sức liền kẹt càng chặt, chính cậu cũng tay chân luống cuống.

Tống Trường An nhìn cơ thể mình quả nhiên bị phân cách bởi hai đầu lỗ nhỏ, nhịn không được nghĩ ngợi trong lòng xem cậu có thể quay đầu trở lại hay không.

Nhưng thời gian không đợi được một khắc mặc kệ tất cả kia của cậu, Tống Trường An mới vừa định lui về phía sau hai bước, bên tai liền nghe được tiếng bước chân dồn dập.