Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ

Chương 26: Vượt ngục




Đáy lòng đột nhiên có ý nghĩ, Tống Trường An muốn nhịn thế nào cũng không được.

Bởi vì cả ngày chỉ ăn ngủ ngủ ăn, cậu không biết bản thân rốt cuộc đã ngây người ở đây bao lâu, nghĩ bừa một chút liền cảm thấy thời gian trôi qua thật mau, không đi ra ngoài thì cậu liền cảm thấy có lỗi với bản thân.

Tống Trường An xoa xoa cằm, lén lút nhìn khắp nơi, hi vọng có thể tìm được thiết bị ghi hình của phát sóng trực tiếp rốt cuộc ở đâu.

Chỉ tiếc là cậu vẫn chỉ là một người mù nhỏ, xa hơn hai mét đừng nói đến chuyện phân biệt được đâu là người đâu là vật, có thể nhìn thấy bóng dáng thì đã rất là thiên tài, nhưng cậu không phải loại trường hợp đặc biệt này.

Dạo vòng quanh một vòng, Tống Trường An không hề thu hoạch được gì lắc người, lại quay trở về ngồi chống cằm, cánh tay nhỏ chống lên bụng lõm thành một cái hố nhỏ.

Hoàn toàn không tìm thấy manh mối, Tống Trường An mù mịt.

Lỗ tai xám hồng dính trên đỉnh đầu ấu tể, thi thoảng dựng lên run run, lớp lông mỏng mỏng bao phủ bên ngoài còn bị ánh sáng chiếu xuyên qua.

Không thể không nói nơi cậu ở này thật sự quá lớn, Tống Trường An đã rất lâu rồi không đi dạo xung quanh, mỗi lần cậu bắt đầu thăm dò "Lãnh địa"của mình còn chưa thăm dò xong, khi quay trở lại đã mệt đến nằm bẹp, lười nhác không muốn động đậy, vậy là cậu liền đem chuyện này quên sạch.

Ý thức được sai lầm của chính mình, Tống Trường An vỗ đùi, nhịn không được thở dài, nếu cậu thăm dò bố cục nơi đây sớm một chút thì làm gì còn có chuyện ngồi đây lo lắng không tìm thấy cửa ra chứ?

Cậu cũng không phải cố chấp muốn cùng Arnold ra ngoài, chỉ là muốn ra ngoài đi dạo, xem những đồ vật cậu chưa từng thấy qua, đến nỗi cả một khu vực thật lớn cậu chưa từng thăm dò cũng theo bản năng bỏ qua luôn.

Lúc này lại nghĩ đến Arnold vậy mà lại kiên định cự tuyệt cậu, Tống Trường An phồng má không vui, quanh đây có chỗ nào vui chứ, một xíu cũng không muốn chơi!

Tống Trường An: Tui chính là muốn ra ngoài! Nghĩ gì vậy! Nghĩ sao lại có thể nhốt tui lại được cơ chứ?

Mạnh mẽ thuyết phục bản thân, Tống Trường An than ngắn thở dài, đột nhiên nghĩ tới một chuyện —— Arnold và Keikatsu mỗi lần tới đây đều tới từ cùng một hướng.

Nghĩ đến đây, Tống Trường An tại chỗ bật dậy, một đường chạy lại chỗ bát cơm trong vườn nhỏ, nhớ lại tư thế nằm trước kia của mình, dùng cổng sân thành công xác định được phương hướng mà bọn họ đi tới.

Tống Trường An tràn đầy khí thế nhảy ra khỏi chén, cậu chạy ra sân hướng thẳng phía đó mà đi, chân ngắn nhỏ chạy như bay, trong nháy mắt liền chạy ra xa một khoảng.

[ Bé Trường An muốn làm gì vậy nhể? Mắt nhỏ đảo qua đảo lại, giống như chuẩn bị làm chuyện xấu ha ha ha ha ha! ]

[ Bình thường đều chỉ hoạt động ở đây, sao bé con đột nhiên lại muốn ra ngoài? ]

[ Ha ha ha ha ha mấy người đoán xem bé con có phải là đang muốn đi tìm thiếu tướng Arnold không? ]

[ Tui cũng nghĩ vậy, nhưng tại sao bé Trường An đi rồi lại quay về? ]

Tống Trường An bước từng bước nhỏ chạy đi, nhưng rất nhanh sau đó lại phanh lại, nhìn khắp nơi, tứ phía thênh thang không nhìn thấy điểm cuối, dựa vào ký ức trước kia thăm dò địa bàn của cậu thì nơi này hẳn là rất lớn, trong thời gian ngắn có vẻ cũng sẽ không tìm thấy đường ra ở đâu.

Cậu nghĩ nghĩ, lại qua đầu chạy trở về.

Vậy là dưới sự nghi hoặc của vô số người, ấu tể lông xù một đường chạy trở về trong sân.

Đầu tiên là cậu đi tới bên bình nước uống nước xong, sau đó liếm sạch sẽ nước trong miệng sau đó chui vào phòng nhỏ, nhấc lên cái khăn trải giường nhỏ, ba hàng hạt ngũ cốc trữ bên dưới liền lộ ra.

Tống Trường An nằm xấp trên mặt đất thò tay khều, khều một lúc mười mấy viên, xếp trên giường nhỏ của mình thành một đống nhỏ.

Nhìn gầm giường rõ ràng thiếu mất một góc ngũ cốc, Tống Trường An nhịn không được thở dài, kho lương thực này của cậu liền khuyết mất một khối, nếu không phải hôm nay vừa mới cơm nước xong, Arnold chưa thêm đồ ăn vào trong bát của cậu thì cậu còn lâu mới động đến kho lương thực nhỏ của mình!

Tiếc của một hồi, Tống Trường An bò dậy, lại cẩn thận trải khăn trải giường lên, không để lại dấu vết.

Ngay sau đó, cậu cầm kên một hạt ngũ cốc sau đó cho vào trong miệng, nhìn như là cho vào trong miệng nhưng thật ra là đưa vào một bên túi má, túi má phồng lên một cục to lộ rõ hình dạng từng viên ngũ cốc.

Tống Trường An thật ra không quá thích dùng túi má của mình, dù sao thì cậu cũng không phải hamster lông vàng thật sự, tuy rằng đã có thể chấp nhận được thứ này rồi chứa những thứ đồ ăn yêu thích, nhưng đã giấu trong miệng lại còn móc ra ăn vẫn có cái gì đó chấp nhận không nổi.

Đầu tiên là vì đồ ăn giấu ở bên trong bị nhiệt độ cơ thể ủ một thời gian sẽ biến chất, hai là khi nhét vào sẽ bị dính nước miếng dẫn đến đồ ăn bị ỉu, còn nữa, túi má còn rất là lớn, đồ ăn nhét vào sẽ để lại những mẩu vụn nhỏ, lấy không ra hết khả năng sẽ có mùi thúi.

Cho nên Tống Trường An vẫn thích hai cái túi má ngoan ngoãn làm phao bơi cho cậu là được rồi, cậu không muốn làm một bé con bị hôi miệng đâu.

Nhưng hạt ngũ cốc lại khác, vỏ ngoài của nó sẽ không dễ dành bị thấm ướt, cũng không có gì để vụn, trong thời gian ngắn để ở bên trong cũng sẽ không bị hư, khi ăn còn có thể bóc vỏ ngoài đi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến bên trong.

Cậu lúc này ra ngoài thám hiếm cĩng không biết sẽ phải hao phí bao nhiêu lâu, nếu trên đường đi đói bụng mà không tìm thấy đồ ăn lại chạy về mà nói quá là không thực tế, Tống Trường An chỉ có thể đành manh theo đồ ăn tùy thân.

Suy cho cùng Tống Trường An vẫn chỉ là vì sợ đói bụng mà tìm một lý do hoàn hảo, vỗ vỗ hai bên mặt lại lần nữa lên đường tìm đường ra.

[ Trời ạ, bé Trường An đem đồ ăn nhét vào mặt!!! ]

[ Tui vẫn luôn cho rằng bé con chỉ là mặt có hơi béo một chút, ai có thể nói cho tui biết trong miệng nhỏ của bé là cái gì điiii! ]

[ Trường An mang theo hai cái kho lương thực ha ha ha ha ha ha!! ]

[ Trước kia bé con đều chưa từng dùng cái này, tui hôm nay mới phát hiện ra, nhưng mà bé con như thế này thật đáng yêu! ]

[ Tui tự hỏi là nếu bé Trường An mang hạt ngũ cốc nhét vào mỗi một bên như thế, khi bé nó chạy có khi nào sẽ vì một bên mặt quá nặng mà té không? ]

[ Ha ha ha ha không được, tui có ảnh! ]

Bên kia, Tống Trường An chạy bước nhỏ nhanh như bay, không hề biết trên Tinh Võng có bao nhiêu người đang nhìn cậu phát sóng trực tiếp đã bắt đầu lạc đề, cậu vẫn còn đang ra sức tìm kiếm cửa nơi Arnold và những người khác đi vào.

Sau khi chạy ra khỏi khu vực mùn cưa và vỏ trấu quen thuộc, Tống Trường An đã tới khu cỏ xanh nơi cậu từng đến, cho rằng bản thân không lâu sau sẽ có thể tìm thấy hy vọng, Tống Trường An tiếp tục chạy, lại bị một con sông nhỏ chắn đường.

Tống Trường An: "......"

Xung quanh đó không hề có một cây cầu nào, vấn đề qua sông của cậu liền trở thành một vấn đề.

Thật ra sông nhỏ cũng không rộng lắm, trước kia cậu có thể sẽ bơi qua được, nhưng hiện tại túi má đang chứa đồ, cậu cũng không biết một lúc sau lông có khô hay không, hơn nữa gần đây cũng không hề có thiết bị sấy lông, cậu có chút lo lắng sau khi bản thân xuống nước không được kịp thời làm khô có thể sẽ sinh bệnh hay không.

Sức khoẻ của động vật nhỏ thật ra đều khá yếu, rất dễ vì các tác động bên ngoài mà tử vong, hiện giờ cậu cũng như vậy, dù chỉ số thông minh có cao hơn thì cũng không thể làm bản thân an toàn hơn trong những tình huống nguy hiểm.

Sự xuất hiện của suối nước nóng làm Tống Trường An hiểu được đám người Arnold lo lắng cho an nguy của mình như thế nào, cậu cũng chậm rãi ý thức được hiện tại bản thân rất yếu ớt, cho nên rất ít khi dám làm chuyện mạo hiểm.

Cậu nghĩ vậy, cuối cùng quyết định vòng qua sông nhỏ tiếp tục đi.

Theo hướng của dòng nước, Tống Trường An vẫn luôn chạy dọc theo, cũng không biết rốt cuộc đã chạy bao lâu cuối cùng cũng thấy được phía cuối của con sông —— là một cái hồ nước nhỏ, trong đó còn có mấy con cá màu nhỏ khó coi đang bơi lội trong đó.

Chờ đến sau khi cậu vòng qua cái hồ nhỏ nhẹ nhàng thở ra, Tống Trường An mờ mịt nhìn về phía trước, lúc này cậu đã hoàn toàn không nhớ rõ hướng lúc trước bản thân chạy theo là hướng nào.

Nghĩ lại một chút hình như là nơi này, mà cũng có thể là nơi đó, dù sao thì không có khả năng là sông nhỏ phía sau đi, nhưng cậu lại tự hỏi, có khi nào vừa nãy con sông này chảy thẳng tắp theo hướng mình chạy hay không nữa.

Tống Trường An: "....." Con đường phía trước tuy rất sáng sủa nhưng cậu lại chỉ nhìn thấy một mảng bóng tối.

Ấu tể lông xù ngồi xổm trên mặt đất nhìn khắp nơi, trong mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Dừng lại sờ sờ khuôn mặt của chính mình, hình dạng của hạt ngũ cốc hằn trên mad cậu, có thể sờ tới rõ ràng, Tống Trường An nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được.

Cậu đã đi tới đây rồi, bây giờ lại quay người trở về, những nỗ lực trước đó chẳng lẽ lại lãng phí vậy sao?

Hạ quyết tâm, Tống Trường An kiên định nắm tay, tìm phương hướng cậu cho rằng chính xác nhất tiếp tục chạy về phía trước.

Không biết là vậy khí tốt hay là ngẫu nhiên, hướng cậu đi này liền chính xác là hướng cậu lựa chọn ban đầu.

Khi chạy qua vài khu vực, Tống Trường An rốt cuộc thấy được phần rìa của khu vực cậu sinh hoạt, tại đây cậu đã chạy qua nào là đống đất cát, địa hình đá và những khu vực khác, nhìn thấy những vách ngăn trong suốt như pha lê hai mắt Tống Trường An liền sáng lên, giống như gặp lại người thân.

Trong lúc nhất thời eo không nhức, chân không đau, cả người vô cùng khoẻ khoắn, tốc độ của Tống Trường An liền nhanh hơn vài phần, trực tiếp nhào lên vách chắn thủy tinh, trừng hai hột đậu đậu nhìn ra bên ngoài, đám lông trên trán đều bị đè dẹp lép.

Tấm vách thuỷ tinh này được dựng chắc chắn trên mặt nền không rõ là thứ gì, một chút khe hở cũng không chừa lại, độ cao của tấm vách tương đối cao, Tống Trường An khoa tay múa chân so sánh chiều cao với nó, đại khái là nếu cậu nhảy từ trên đó xuống có thể ngã chết luôn.....

Nhưng với độ cao thế này, mấy người Arnold hẳn là khi ra ra vào vào cũng không thể nhảy qua nhảy lại, nhất định sẽ có bậc thang, cậu có thể đi dọc theo cầu thang mà đi, như vậy sẽ rất an toàn, cho nên hiện tại mục tiêu của cậu chính là tìm được cửa ra của vách ngăn thuỷ tinh, sau đó thì tính sau.

Nghĩ vậy, Tống Trường An nhịn không được hít một hơi thật sâu, mệt mỏi quá!

Hai cái tay nhỏ chống trên vách thủy tinh chầm chậm tuột xuống, cuối cùng nằm liệt trên mặt đất.

Dọc theo đường đi cậu lúc đi lúc dừng, chạy một hồi lại nghỉ, không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, cảm nhận duy nhất chính là mệt, có trời mới biết tại sao đám người Arnold lại chuẩn bị cho cậu một nơi lớn như vậy, cậu mỗi ngày đổi một nhà để ở cũng không ở hết luôn á!

Nhưng hy vọng đã ở ngay trước mắt, sao có thể từ bỏ ngay lúc này được chứ?

Một lần nữa lấy lại tinh thần, Tống Trường An vận động tại chỗ, duỗi thẳng cơ thể bé nhỏ của mình, dọc theo vách chắn thủy tinh lần nữa bắt đầu một cuộc hành trình.

Chỉ kà lúc này... Nữ thần may mắn không có phù hộ cho cậu...

[ Bé Trường An rốt cuộc cũng tới được biên giới, tui không nghĩ tới viện nghiên cứu khoa học lại chuẩn bị cho bé con môi trường sinh hoạt lớn như vậy, nếu chúng ta là Trường An thì đã mệt đến chết rồi ha ha ha! ]

[ Bên cạnh là cửa, là cửa đã khoá, không biết Trường An sẽ ra ngoài ra sao ta? ]

[ Bé con cố lên! Chiến thắng ở phía trước! Xông lên!!! ]

[ Khoan khoan! Bé Trường An, bé đi nhầm hướng rồi kìa! Cửa ở bên phải chứ không phải bên trái!!! ]

[ Mau quay đầu lại bé con!!! ]

Lời nói trên Tinh Võng không thể nào cản bước được ý chí kiên định của ấu tể, vậy là một lát sau, Tống Trường An đi tới một góc vách chắn gấp khúc 90°, nhìn lại quãng đường dài đằng đẵng đằng sau của mình, rốt cuộc nhịn không được hối hận tuyệt vọng rơi lệ.

Thật ra cậu không rõ mình tủi thân cái gì, người đưa ra quyết định là cậu, dọc theo đường đi cậu cũng có rất nhiều cơ hội để quay đầu lại, nhưng cậu đều cự tuyệt, hiện tại mệt mỏi xen lẫn với mỏi mệt đều là kết quả mà cậu tạo ra, không hề có liên quan đến người khác.

Nhưng nhìn cái góc trước mặt mình, lại nhìn chân chân chạy tới đỏ hồng hết cả, trong lòng Tống Trường An liền cực kỳ khổ sở, từ khi biến thành bé hamster lông vàng cậu yếu đuối đi không ít.

Nếu như Arnold vừa nãy mang cậu đi theo thì tốt biết mấy, cậu sẽ không phải vì bản thân đi lạc đường mà lén lút khóc.

Tống Trường An ngồi trong góc dụi dụi nước mắt của mình, xụt xịt mũi, càng nghĩ càng tủi thân, không nhịn được mà khóc lớn.

Cậu vừa khóc vừa nấc, đằng khác lại há miệng lôi một hạt ngũ cốc trong túi má ra, vừa khóc vừa bóc hạt, lúc sau cắn mở ra liền lấy nhân thịt trắng trắng bên trong ra bắt đầu ăn, tiếp tục vừa khóc nhè vừa ăn.

Miếng đầu tiên trong miệng vừa xuống bụng, Tống Trường An khóc cực kì to, cậu là tiểu ấu tể đáng yêu tại sao lại phải vừa mệt vừa đói rúc trong xó này ăn chứ, cậu phải nằm trong chén ăn mới đúng!

Nhưng cậu ăn, sau đó liền đem lý do để khóc này ném say đầu.

Khi đói dù ăn cái gì cũng cực kỳ ngon, đặc biệt là hạt ngũ cốc này vốn được mấy người Keikatsu tạo thành, hương vị đậm đà hơn rất nhiều, Tống Trường An ăn xong một hạt lại tiếp tục bóc một hạt khác, cứ như vậy nguyên một cá túi má bị khoét rỗng.

Nhìn một đống vỏ hạt trước mặt, lại duỗi tau sờ sờ trong má cái gì cũng chẳng còn, Tống Trường An mờ mịt thả tay xuống, ngơ ngác dùng tay đặt lên bụng, trong lòng nảy ra một ý nghĩ —— sớm biết vậy đã mang thêm nhiều hạt ngũ cốc rồi.

Vì ấu tể nằm trong góc khóc đến đáng thương, lông tơ phía sau và đỉnh ép thành cục, lông tơ bên khoé mắt còn đang ướt đẫm nhưng trong mắt lại mang theo vài phần chưa đã thèm, nhìn giữa hai chân nhỏ có một đống vỏ hạt mà phát ngốc.

[ A a a a a bé con khóc kìa! Thiếu tướng Arnold mau quay lại đi!!! ]

[ Trường An bảo bảo đáng quá đi! Tui cũng phát khóc luôn! Tại sao không có ai tới ôm bé một cái chứ! ]

[ Bé con đừng khóc, chúng ta về nhà ngủ, sau này không tới đây nữa! ]

[ Để tui vào!! Tui muốn tới viện nghiên cứu khoa học ôm Trường An của tui một cái!! Mà khoan? Nhóc con đang làm gì đấy? Sao nhóc lại có thể ăn lúc này? ]

[ Bé Trường An có phải là quên mất vừa nãy bé còn đang khóc không.... Nhưng bé con ăn ngon quá đi, tui cũng muốn ăn! ]

[ Tui cũng.... Bé con ăn ngon đi! ]

[ Tui cảm thấy thiếu tướng Arnold không cần tới nữa đâu, bởi vì bé Trường An đã ăn no rồi đi? ]

Lúc đầu Tống Trường An còn nhớ rõ vẫn đang phát sóng trực tiếp nhưng hiện tại đã sớm quên, Tống Trường An xoa xoa bụng bò dậy, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Cậu duỗi tay gom vỏ hạt lại với nhau, cậu hiện tại không thể mang đi, chỉ đành để Arnold đến lúc đó cầm đi vứt cho cậu vậy.

Đã thu dọn tốt rác thải của bữa cơm dã ngoại, Tống Trường An nhìn hướng ngược lại, ngoan ngoãn bò trở về, đồng thời cậu tự thề với lòng, nếu lần này không tìm thấy được đường ra, cậu liền mặc kệ trực tiếp quay về nhà, sau đó ngày mai sẽ dính trên người Arnold, nhất định phải để hắn mang cậu ra ngoài cùng.

Tống Trường An trong lòng cổ vũ bản thân, sau đó chân nhỏ bước bước tiếp tục chạy, chạy lâu thật lâu cuối cùng thấy được dấu tay nơi đầu tiên cậu ghé vào tấm chắn thủy tinh ngó, nhịn không được thở dài.

Hoá ra cậu đã chạy xa đến như vậy rồi, phí sức thật chứ.

Lại sau đó, tiếc nuối qua đi, Tống Trường An tiếp tục hướng về phía trước chạy vài bước, liền nhìn thấy cách đó không xa trên vách ngăn thủy tinh dường như có một vết nứt.

Cậu không dám tin vào mắt mình quay đầu lại nhìn có thể thấy được rõ ràng vết dấu tay của cậu, do dự lại tiến về phía trước một hồi, thấy rõ được vết nứt kia là thứ gì.

Đó là cửa vách ngăn thủy tinh, viền cửa được khảm màu bạc của kim loại, thị lực Tống Trường An không tốt lắm, nhìn từ xa giống như chỉ là một vết nứt.

Cho nên lúc đó cậu không hề đi sai hướng, cậu chỉ cần đi một đoạn đường nữa thôi là có thể tìm thấy cửa ra.

Tống Trường An: "......"

Cậu nín một hồi, cuối cùng lại không nhịn được nằm oạch trên mặt đất giãy đành đạch, mấy cọng cỏ trên mặt đất cũng bị vạ lây.

Ấu tể khóc chít chít túm một nắm cỏ ngóc đầu dậy nhìn cửa ra kia, lại nằm trở về tiếp tục giãy đành đạch.

Nhưng dù cho Tống Trường An có không muốn tiếp thu sự thật trước mắt này thì cậu cũng không thể nào thay đổi sự tình đã phát sinh, giận xong dỗi cậu vẫn chỉ có thể bước tới bên cạnh cửa, muốn nhìn xem làm thế nào mới có thể ra ngoài. (Ôm cây đợi thỏ, chờ có người mở cửa đi vào liền vọt ra luôn>:3)

Cửa ra tất nhiên được bảo mật rất nghiêm trong lúc nhất thời Tống Trường An căn bản không thể tìm được cách ra ngoài.

Cậu nhìn khe hở đến cả móng tay út của cậu cũng không thể nhét vào được khe hở, Tống Trường An lâm vào tuyệt vọng, cậu vòng đi vòng lại ở cửa mười mấy lần vẫn không tìm được cách ra ngoài.

Chẳng lẽ hành trình ra cửa của cậu lại chỉ có thể kết thúc ở đây thôi sao?

Tống Truờbg An lại nhổ một đống cỏ, trong miệng thầm thì chít chít kêu, cửa còn chưa hề ra được, có phải quá đáng quá hay không hả!

Cậu vắt hết óc ra để nghĩ cách, cuối cùng suy ra một kết luận rằng trừ khi cậu có chiều cao như Arnold cậu mới có thể bò qua vách ngăn thủy tinh này.

Cậu nhịn không được ngã rạp trên mặt đất, tâm trạng phá lệ mất mát, nhưng vẫn cứ nhìn, cậu đột nhiên phát hiện được có một thứ lạ lạ.

Ở một bên cửa, cậu thấy được một cái lỗ nhỏ.