Thời điểm Tống Trường An tỉnh lại, xung quanh yên tĩnh cực kỳ, bóng tối bao phủ lấy cậu, xa xa một chút có một nơi rất sáng, cậu mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy Arnold đang canh giữ bên người cậu.
Lúc này Arnold đang ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, hai mắt buông xuống như đang ngồi thiền, cả người hắn chặn gần hết ánh sáng, cái bóng đổ xuống trên người cậu.
Tống Trường An vừa động một chút Arnold đã cảm nhận được cậu đã tỉnh, rất mau liền mở mắt, con ngươi đen nhánh đảo qua trên người Tống Trường An, bên trong ánh mắt lạnh lẽo kia liền nhiễm vài phần ấm áp.
"Tỉnh rồi?" Arnold nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói của hắn mang theo vài tia miễn cưỡng, có lẽ từ ban đầu, hắn ở lại đây cũng chỉ vì canh cậu ngủ mà thôi.
Tống Trường An hoàn toàn không biết bản thân đã ngủ bao lâu gật gật đầu nhỏ, ngáp một cái, mặc dù đã tỉnh nhưng không hề muốn nhúc nhích, chỉ vặn vẹo người tìm một vị trí thoải mái, cục bông xù xù lún sâu hơn vào chiếc đệm tròn.
Cả người cậu bủn rủn, cơ thể cứ có cảm giác như vẫn còn đang lang thang trong mê cung, cực kỳ mệt mỏi, vậy nên hiện tại bốn chân vô lực giống như đang đạp lên đống bông lớn vậy.
Arnold nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xìu của ấu tể, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, lẽ ra bọn họ nên tính toán mức độ hoạt động của ấu tể trước, nhìn Trường An thế này rõ ràng là đang chóng mặt, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Hắn duỗi tay xoa xoa đầu ấu tể, nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai bé con, nó không hề phản kháng, được sờ tới điểm thoải mái liền run run hai cái, hai chiếc móng nhỏ đặt lên mép ổ bên cạnh, trong miệng rầm rì.
Arnold: "Con đói bụng không?"
Lúc nãy vận động lâu như vậy, toàn bộ quá trình Tống Trường An chỉ mới bổ sung hai viên ngũ cốc, tận khi cậu vất vả lắm mới ra được bên ngoài, vừa mới nhìn thấy ánh sáng bên ngoài cậu liền ngã rạp trên mặt đất sập nguồn luôn, hiện giờ tất nhiên là rất đói, vội không ngừng gật gật đầu nhỏ, đôi mắt phát ra ánh sáng.
Tống Trường An: "Ăn! Tui có thể ăn được nhiều thật nhiều!!!"
Nhìn ấu tể kích động thiều điều nhảy dựng lên, Arnold gãi gãi cằm nó: "Con chờ ta một chút, ta mang tới cho con."
Hắn nói xong thì đứng dậy, vỗ vỗ rơi bụi dính trên ống quần, xoay người đi ra ngoài.
Tống Trường An nằm trong ổ một hồi rốt cuộc cũng bò dậy chuẩn bị ăn cơm.
Nó duỗi người, thân hình bụ bẫm ở trên mặt đất kéo dài, trực tiếp vươn ra khỏi ổ, cả người tạo thành hình chữ X trên mặt đất.
Ấu tể với bộ lông bù xù mơ mịt nằm trên mặt đất, bốn chi vẫn còn dang rộng, một lúc sau mới phản ứng lại.
Tống Trường An: "....." Cậu vậy mà lại nhũn chân!
Cảm giác toàn thân đều khó chịu, chỗ nào cũng mệt, Tống Trường An với cái lưng đau vội vàng bò dậy, trở lại nép vào chiếc đệm tròn, làm bộ như chuyện ngoài ý muốn ban nãy chưa hề xảy ra.
Đồ ăn thức uống của ấu tể từ sáng sớm đã chuẩn bị chỉn chu, chỉ còn chờ Arnold tới lấy, cho nên khi quay người lại thấy được bộ dáng đáng yêu của ấu tể, nụ cười của Arnold liền nhu hoà hơn rất nhiều, tinh thần của Trường An hiện giờ khá tốt, vậy thì hắn cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.
Nhìn Arnold bưng một cái mâm lớn trở về Tống Trường An khó khăn nâng cái đầu mình lên muốn xem bên trong có gì, chờ đến khi mâm được đặt bên người cậu, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồ vật bên trong, có bắp, còn có cả cà rốt, hạt ngũ cốc và sữa bò nữa, không có thứ gì thiếu cả.
Tống Trường An mong chờ chà xát tay, nhanh như hổ đói nhào một phát ra ngoài, chỉ tiếc là cậu đã quên mất mình hiện tại tứ chi vô lực, nhảu cũng không nhảy được, vấp phải mép đệm nhỏ, bị Arnold đang nhìn chằm chằm vừa vặn đỡ được cậu.
Nhưng dù sao thì bây giờ trong đầu cậu hoàn toàn không hề cảm thấy mất mặt xíu nào, chỉ muốn được nhảy vào mâm đồ ăn kia hốc thoả thích, chỉ tiếc là cậu và cái mâm cách nhau càng ngày càng xa.
Cậu bị Arnold bắt lên, đặt trong lòng bàn tay
Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Tống Trường An đói meo vội vàng vỗ vỗ hắn, muốn hắn thả mình xuống.
Arnold duỗi tay chọt chọt đầu nhỏ của ấu tể, Tống Trường An bị ấn một phen trực tiếp ngã ngồi trở về, nhìn Arnold cho mình nhìn đồ ăn mà không cho mình ăn mà giận dỗi.
Cậu sắp chết đói tới nơi rồi còn bế cậu đi đâu nữa!
Arnold nghịch tay cậu, nói: "Nào Trường An, uống miếng nước đã."
Nhìn bình nước đã tới bên miệng mình, Tống Trường An nhếch mép, cảm giác bị ép buộc ban nãy cũng tiêu tan đi một chút, sớm nói muốn cho cậu uống nước thì cậu cũng chả cần giãy dụa làm gì!
Trong miệng bình nước có một viên bi, khi uống mước chỉ când dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy một cái, nước sẽ từ ống dẫn chảy xuống viên bi, đối với Tống Trường An khi uống nước trong chén có thể bị ướt nguyên mảng lông trước ngực thì cực kì tiện lợi, mấy ngày nay sớm đã thành quen.
Bình nước không ngừng có bọt khí nhỏ nổi lên, Arnold nhìn một lúc, cảm thấy có vẻ đã đủ liền trực tiếp lấy ra.
Tống Trường An theo bản năng còn ôm bình nước, cậu mới uống một chút thôi, cảm thấy bản thân còn có thể uống thêm nhiều nữa cơ.
Nhưng ngay sau đó, ống chích mang theo hương sữa bị đưa đến bên miệng cậu, sự sủng ái đối với nước quý phi nháy mắt liền tan thành mây khói, há miệng ngậm lấy ống chích liền nếm được vị béo ngậy của sữa, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm liềm híp mắt hưởng thụ.
So với nước không có vị gì kia, Tống Trường An thích sữa có thể nói là hơn gấp trăm lần. Cậu đang thật sự rất đói cho nên uống cực kỳ nhanh, hai tay bắt lấy ống chích kéo vào trong lồng ngực của mình, hai chân nhỏ trên mặt đất đạp đạp thúc giục Arnold bơm nhiều một chút.
Sữa từ khoé miệng chảy ra thấm ướt đám lông quanh miệng, ướt nhẹp, có chút lộn xộn, Arnold xoa xoa má cậu: "Uống chậm chút, đừng gấp."
Nhưng lúc này Tống Trường An sao còn có thể nhịn được mà uống chậm một chút, hận không thể uống một hơi cạn sạch, phân tâm nhìn Arnold một cái, trong ánh mắt ý thúc giục càng sâu.
Nhưng rõ ràng đã hiểu ý của cậu, Arnold lại sợ cậu uống sữa quá nhanh mà bị sặc nên không thuận theo ý của cậu, vẫn như cũ thong thả vững vàng duy trì tốc độ tiếp tục ấn đầu bơm, lực trên đầu ngón tay không hề thay đổi.
Tống Trường An: "......"
Cái tốc độ này hoàn toàn không theo kịp tốc độ uống của cậu!!
Đáng thương cực độ nhìn Arnold, Tống Trường An tự cho là nhất định có thể dùng biểu tình cực kỳ đáng thương của mình làm thay đổi Arnold nhưng lại không hề có tác dụng, Arnold vẫn cứ nghiêm mặt chậm rãi đẩy, Tống Trường An nức nở một tiếc, hai móng vuốt ôm ống chích bắt đầu dùng lực.
Một lát sau, vẻ mặt Arnold có chút khó hiểu nhìn bộ dạng ấu tể đang hồn nhiên uống sữa ừng ực ừng ực hưởng thụ, hắn cúi đầu nhìn ống chích, chậm rãi buông lỏng ngón tay ra.
Nút bơm của ống chích không hề có lực tác động từ ngón tay Arnold vẫn hoạt động với tốc độ như cũ, có khi tốc độ so với khi hắn đẩy còn nhanh hơn.
Arnold: "....."
Tống Trường An lại hung hăng mà hút một ngụm, đắc ý liếc nhìn Arnold buông tay ra, đậu đậu trong mắt loé lên ánh sáng hưng phấn.
Tống Trường An thâmd nghĩ: "Anh không làm được chẳng lẽ tui không thể tự mình làm chắc? Ai nha, sữa bò ngon quá đi!"
[ Ha ha ha ha ha bé con đây thật sự là vì uống sữa mà phải dùng cả lực! ]
[ Chúc mừng bé Trường An học được thêm một kỹ năng sinh tồn mới, sau này không cần Arnold cũng có thể tự mình trộm sữa uống ha ha ha ha! ]
[ Mặc kệ thiếu tướng có đơ hay không, tui đơ luôn rồi, bé con Trường An lấy đâu ra sức lớn như vậy? ]
[ Cậu không biết đấy thôi, sức ăn chính là vô hạn, Trường An nhà chúng ta hiện tại ngoại trừ ăn và ngủ còn có thể làm gì? Đương nhiên là khi ăn cũng phải thật nỗ lực để ăn đó! ]
[ Ha ha ha ha ha mấy người nhìn cái mặt của bé con kìa! ]
Gương mặt khi uống sữa của ấu tể như đang đắm chìm trong hương sữa, hoàn toàn không để ý hình tượng của chính mình, điên cuồng hút sữa, tận đến khi chút sữa bò cuối cùng trong ống chích cũng bị cậu hút sạch cậu mới dùng lưỡi liếm liếm miệng, rất là thoải mái thở phào, tùy tiện ngửa ra sau, nằm xuống trong lòng bàn tay Arnold.
Có sữa bò thì cuộc sống mới hạnh phúc!
Bụng đã ngang ngang, Tống Trường An sờ sờ cái bụng, bây giờ không phải rất đói bụng nhưng vẫn cứ có cảm giác như có như không, còn cần rất nhiều bắp, cà rốt và hạt ngũ cốc mới có thể lấp đầy nó, cậu liếm liếm miệng, nếm dư vị của sữa bò, trong lòng đang rất chờ mong được tới bên mâm đồ ăn.
Tính toán một hồi, Tống Trường An quyết định vẫn nên ăn cà rốt trước, cậu thở phì phì hai cái, duỗi tay chỉ vào mâm nói muốn Arnold đưa cậu tới đó.
Arnold nhìn tinh thần tràn đầy của cậu bất đắc dĩ cười cười, đưa tay để cậu đi xuống, nhìn cậu gấp không chờ nổi nhảy vào trong mâm, ôm lấy bắp ngô liền bắt đầu gặm.
Mâm rất lớn, Tống Trường An nằm bên trong ăn từ trái qua phải, lại ăn từ phải qua trái, khắp nơi đều có dấu vết của cậu, cậu nhúc nhích như một con sâu lông, đứng dậy đi vài bước cũng không thèm, chỉ nguyện ý lười nhác hoạt động như thế này.
Lúc Arnold dùng ngón tay khảy khảy cậu còn bị cậu làm lơ, chỉ sau khi bị làm phiền mới bĩu môi nhìn hắn một lúc lâu, duỗi tay tách một hạt bắp đuổi hắn đi.
Dở khóc dở cười nhìn hạt bắp trong lòng bàn tay, Arnold chỉ đành mặc kệ ấu tể tiếp tục nằm trong mâm lăn qua lăn lại.
Tống Trường An vừa ăn vừa kêu một tiếng thích ý, hạt ngũ cốc không cần cậu tự mình lột vỏ, chỉ cần Arnold dùng ngón tay nhẹ bóp một cái vỏ liền tự nứt ra, Tống Trường An chỉ cần ôm lấy mà cắn là được.
Sau này, từng hạt bắp đều là do Arnold đưa đến trên tay Tống Trường An, cậu liền nằm ì ở đó cầm đồ ăn ăn, ăn hết lại duỗi tay, sẽ có cái khác đưa tới tay cậu.
Chờ đến khi cậu rốt cuộc cũng ăn no, một hạt bắp cũng không thể ăn nổi nữa cậu mới nằm ở bên trong phát ngốc.
Bởi vì ăn no đến tận cổ mà bụng cậu làm cậu không thể nhìn thấy chân của mình, không biết từ đâu cậu lại muốn nhấc chân ngóc đầu dậy nhìn, ở trên mâm giãy giụa đến không thể tự thoát ra được.
Nhìn ấu tể đã ăn đến choáng váng, Arnold gõ gõ mâm bên cạnh, tới khi nó nhìn đến mình mới ôm nó lên, để nó dựa lưng trên lòng bàn tay của mình, nâng hai cánh tay nhỏ của nó bắt đầu xoa bóp tứ chi cho bé con.
Tống Trường An cả người run lên, lập tức bắt đầu rầm rì, một bên khó nhịn mà vặn vẹo, một bên lại đưa tay của mình cho Arnold ra tay.
Ngày hôm qua chạy lâu như vậy, khi cậu tỉnh đúng thật là không thoải mái lắm, Arnold mát xa cho cậu đúng thật là gãi đúng chỗ ngứa, giống như lần hắn xoa xoa má cho cậu vậy.
Kỹ thật má xa chuyên nghiệp của Arnold chiếm được sự yêu thích của ấu tể, nằm trên tay hắn tùy ý để hắn xoa nắn, một chút kháng cự cũng không có, từ xoa chân đến tận lúc xoa phía sau lưng, mớ lông bù xù trên người ấu tể vì lúc tỉnh ngủ lăn qua lăn lại nhanh chóng được hắn xử lý, trả lại sự xinh đẹp đáng yêu của ấu tể như ban đầu.
Từ đỉnh đầu tới sau lưng lại tới tận chiếc đuôi, ngón tay Arnold dù có đụng tới đâu cũng có thể tìm được điểm khiến cho Tống Trường An thoải mái thả lỏng, con ấu tể nho nhỏ như người máy bị rớt hết linh kiện, lâu lâu lại run lên một cái.
Đến khi Arnold muốn thu tay lại, cậu còn có chút chưa đủ thoả mãn lùi về phía hắn, đem tấm lưng ngọc ngà của mình vào tay Arnold.
Chớp chớp mắt nhỏ, Tống Trường An quay đầu lại rầm rì: "Anh zai, thêm mười đồng nữa!"
Yêu cầu nho nhỏ này của ấu tể, Arnold đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Cho nên cho tới khi Tống Trường An đã được chải chuốt gọn gàng được thả xuống đất thì thời gian đã trôi qua rất lâu.
Tống Trường An vừa tiếp đất liền lắc mình, hoạt động gân cốt một lúc, chạy bộ trên mặt đất vài bước rồi quay lại, dưới cái nhìn chăm chú của Arnold, một cục bông liền ngã cạnh giày hắn.
Tống Trường An: A! Tui ngã mất rồi! Muốn Arnold tới xoa xoa mới có thể bò dậy được!
[ A a a a a a Trường An của tui sao có thể đáng yêu như vậy chứ! ]
[ Nếu bé Trường An ngã như vậy trước mặt tui, bé con muốn gì tui cũng sẽ đồng ý! ]
[ Ư ư ư tui cũng muốn được thiếu tướng Arnold xoa tay bóp chân! ]
[ Cô nghĩ cô là bé Trường An à? Mang cô tới để thiếu tướng đấm à? ]
Arnold bật cười, hắn dùng ngón tay đẩy đẩy móng vuốt ấu tể, ấu tể nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhắn mắt lại giả chết, khẽ meo meo nhích mông hướng về phía giày hắn mà dựa.
Tống Trường An cảm thấy bản thân còn muốn mát xa thêm một lúc nữa, cậu còn chưa có thoả mãn đâu, nắn nắn một lúc cậu liền có thể ngủ rồi mà!
Arnold: "Trường An, ta phải đi công tác, về lại chơi với con nhé."
Lỗ tai ấu tể nhúc nhích, lập tức bò dậy dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
Tống Trường An đã ngây người ở đây rất lâu rồi, tuy rằng mỗi ngày ăn ăn uống uống chiếm đại đa số thời gian nhưng cũng muốn đi chơi nha!
Ánh mắt ấu tể rõ ràng nói cho Arnold biết ý đồ muốn đi theo của nó, thực ra dù cho không muốn cùng với ấu tể tách ra nhưng Arnold vẫn rất kiên định từ chối nó, không hề bị bộ dạng đáng thương cực kỳ của nó làm lung lay.
"Nơi đây mới là nơi an toàn nhất, Trường An nên tới nơi nên chơi mà chơi đi." Arnold sờ sờ đầu ấu tể, đẩy nó dịch ra một chút, lúc này mới xoay người rời đi.
Tống Trường An ngồi xổm trên mặt đất nhìn bóng người Arnold rời đi, nhịn không được bĩu môi, Arnold không đồng ý với cậu chẳng lẽ cậu sẽ từ bỏ như vậy sao?
Ấu tể ngồi phịch xuống đất cả người run run, dùng hai tay nhỏ ôm mặt rơi vào trầm tư.