Trong sự trầm mặc không hồi kết rốt cuộc cũng hồi thần, ấu tể nhấc người hơi hơi quay đầu lại nhìn Arnold đang nâng mình.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai không tiếng động.
Tống Trường An bất giác giật giật chân, cậu giờ phút này giống như bệnh nhân gãy xương trên giường bệnh, khác ở một chỗ chính là người bệnh treo là chân, cậu treo chính là đầu.
Tống Trường An: "....."
Cậu nhìn chiếc dây buộc kéo dài từ hai bên má, hai đầu dây còn lại được nối chắc chắn trên vàng mũ, mà đỉnh mũ còn đang mắc trên nhánh cây nhô ra kia, bông hoa nhỏ hồng nhạt dính trên đó có khả năng rơi xuống bất cứ khi nào.
Tống Trường An rầm rì một tiếng, cố gắng giảm bớt xấu hổ.
Có lẽ là căng đã đủ lâu rồi, lại có lẽ là hai cái lỗ tai nhỏ của cậu không có nửa điểm năng lực giữ đồ, chiếc mũ treo trên tai cậu rốt cuộc bắt đầu lung lay, nháy mắt vụt qua lỗ tai cậu, bắn ngược đi.
Chiếc mũ treo trên nhánh cây lắc lư lên xuống loạn xạ, Tống Trường An ngã về phía sau, cả người ngã vào trong tay Arnold, cậu chưa kịp phản ứng, bông hoa hồng nhạt nhỏ rốt cuộc cũng rớt xuống, trùng hợp lại rơi trên chiếc bụng tròn vo của cậu.
Tống Trường An: "....."
Arnold: "......"
Một lát sau, bé ấu tể vẻ mặt ngốc ngốc ngậm nước mắt trở mình, rúc đầu vào lòng bàn tay Arnold, ghé nào đó cuộn mình thành một quả cầu, hận không thể làm cho ai cũng không thể thấy cậu, hai lỗ tai nhỏ hồng nhạt cụp xuống dán trên đỉnh đầu, như thế muốn ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Nghĩ lại công sức lúc nãy bản thân đã bỏ ra để nỗ lực chui vào trong động, cậu khi nãy dùng bao nhiêu sức hiện tại liền có bấy nhiêu mất mặt.
Vì có Arnold khen, cậu kỳ thật rất thích cái mũ này, ai lại không thích được nghe người khác khen mình đâu?
Rõ ràng lúc đi đường luôn chú ý tới chiếc mũ có thể bị vẹo hay không, vật mà khi chui vào hang lại hoàn toàn không nhớ tới trên người mình không phải hoàn toàn trống trơn chỉ có một bộ lông mà còn có một chiếc mũ đội trên đỉnh đầu cũng đủ mắc lại ở cửa hàng, thậm chí bò vào trong cũng không cảm nhận được sự tồn tại của mũ, ngược lại còn cố chấp bò vào bên trong.
Tống Trường An tự nhận bản thân lớn như vậy rồi chưa bao giờ trải qua chuyện nào ngu xuẩn như này.
Quan trọng nhất chính là, cậu biết bên cạnh cậu không chỉ có một mình Arnold, có khả năng đang có rất nhiều người đang ở trước màn hình xem cậu phát sóng trực tiếp, hoặc là nói là bộ dáng này của cậu đã bị rất nhiều người nhìn thấy.
Tống Trường An lại căng thẳng, không dám đem bản mặt của mình trưng ra ngoài, đây cũng là lần đầu tiên cậu hy vọng không hề có phát sóng trực tiếp, vậy thì hết thảy đều sẽ rất ổn không hề có chuyện gì, dù sao chỉ có một mình Arnold ở đây cũng sẽ không chê cười cậu.
Nhưng lý trí lại nói với cậu rằng khả năng đó không có đâu, Tống trường An giãy đành đạch như sắp chết, rất nhanh liền dẫm phải một thứ đồ vật mềm như bông, khác với cảm giác khi đạp trên lòng bàn tay ấm áp của Arnold, cậu theo bản năng liền phân biệt được thứ mình vừa đạp chính là bông hoa nhỏ hồng nhạt trên bụng.
Tống Trường An vẻ mặt như đưa đám, giả vờ như bản thân cái gì cũng chưa cảm nhận được trực tiếp đá nó văng ra xa một chút, giông như là làm vậy có thể khiến cậu dễ chịu hơn một chút.
Đối mặt với tiểu ấu tể đang giả chết không chịu đối mặt với sự thật, mày Arnold hơi nhăn lại, hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng ấu tể, hy vọng có thể làm nó thoát khỏi cái cảm xúc này, rốt cuộc thì nó buồn như vậy, hắn cũng rất lo lắng cho bé con đang khó chịu.
Arnold: "Trường An, là ta không tốt, ta cũng không nghĩ tới mũ sẽ làm ra chuyện như vậy, ngẩng đầu lên, đừng buồn."
Theo bản năng liền đem hết thảy tội lỗi đổ lên người mình, giọng nói của Arnold vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong giọng điệu lại mang theo sự quan tâm khiến Tống Trường An nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng qua Arnold nói như vậy, Tống Trường An vẫn biết người mất mặt cuối cùng vẫn là ai, do dự một chút lại rụt trở về.
Tống Trường An thầm nghĩ: Anh xin lỗi tui làm cái gì, mũ đội trên đầu tui mà tui lại không phát hiện ra, anh sai chỗ nào cơ chứ.
Trong trí nhớ của Tống Trường An, khoảng thời gian này cậu sống chung với Arnold này, cho dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần cậu không vui thì Arnold nhất định sẽ đem trách nhiệm trên người cậu phủi sạch, rõ ràng bản thân luôn mang một khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại ngoan ngoãn phục tùng cậu, ngay cả chuyện giảm béo cũng chỉ mới kiên trì được một thời gian liền từ bỏ.
Cậu nghĩ vậy, lỗ tai bất giác run rẩy, tiếp tục nghe Arnold nói.
Nhìn ấu tể làm bộ không nghe thấy mình nói nhưng lỗ tai nhỏ lại mang theo bộ dáng tràn đầy năng lượng, Arnold liền biểt rõ ràng đây là do lòng tự trọng của ấu tể, cũng là do ấu tể lúc này nhất định đang cảm thấy bản thân mất mặt mới không thèm nhìn hắn.
Arnold nghĩ ngợi một chút, nhìn chiếc mũ vẫn như cũ treo trên cửa động, nhẹ giọng nói: "Không phải Trường An của chúng ta sai, đều là ông Keikatsu sai cả, nếu ông ấy không mang theo chiếc mũ này tới thì sẽ không có chuyện như vậy xảy ra."
Arnold sắc mặt không đổi không chút lưu tình mà nói, trực tiếp đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên người Keikatsu, một tay như cũ nhẹ nhàng vuốt ve, muốn làm ấu tể thoát khỏi trạng thái trốn tránh sự thật này.
***
Ra khỏi phòng Keikatsu mới vừa dụi dụi cái mũi, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy những người còn lại đang đem ánh mắt dán lên người lão, trong ánh mắt lại mang theo vài phần ghét bỏ, luôn bị loại ánh mắt nhìn tội nhân này nhìn mình, Keikatsu nháy mắt liền bắt đầu khẩn trương.
Hai ngày trước mới bị vây lấy ẩu đả ngay chính tại đây, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, có chút cảnh giác mở miệng: "Sao lại nhìn tui như vậy, tui hôm nay đâu có bắt nạt Trường An, Trường An còn vui vẻ chơi cùng tui mà."
Lão nói tuy rằng có chút khuếch đại nhưng đa phần vẫn là thật, hôm nay bé Trường An còn ngoan ngoãn để lão sờ soạng mà.
Keikatsu tài nào có thể nghĩ tới lão vừa ra ngoài không bao lâu, ấu tể liền quậy ra chuyện như vậy, cũng không hề biết Arnold mà mình nhìn hắn lớn lên lại lạnh nhạt quăng cho lão cái nồi đen xì.
"Ông nhìn chiếc mũ ông làm làm ra chuyện tốt gì đi!" Có người mở miệng, vì thiên phú tuyệt hảo của tiến sĩ Keikatsu chọc cho tức giận.
Trước kia bởi vì chức vụ của lão mà mọi người đều cung cung kính kính, nhưng hiện tại có một con ấu tể, nào còn có chuyện bao dung cho Keikatsu làm khó bé con như vậy?
Bắt nạt bé con, làm bé con không vui, dù có là người lãnh đạo cũng nhất định phải khiển trách!
Nghĩ lại lời nói của thiếu tướng Arnold mà xem, tuy rằng bé con Trường An đội mũ lên thật sự rất đáng yêu, nhưng nếu không phải tại cái mũ này, bé Trường An sao có thể bị cười như vậy chứ?
Xét cho cùng, đây là do tiến sĩ Keikatsus sai!
Không hiểu chuyện gì, Keikatsu liền nhìn về phía hình chiếu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ấu tể ghé vào lòng bàn tay Arnold không chịu động đậy, lại thấy chiếc mũ vừa rồi khi lão ra ngoài còn hoàn hảo đội trên đầu hiện giờ lại treo lủng lẳng trước cửa hang, làm sao mà không nghĩ đến chuyện đã xảy ra cái gì?
Keikatsu: ".....Tui vô tội, mấy người phải tin tưởng tui!"
Lão xoay người liền chạy trở về, một phần là vì sợ cửa lớn bị đám người quen thuộc đó đẩy ra, phần còn lại là muốn đi tìm Arnold tính sổ.
Vừa mới rời đi có vài phút, mũ hoa dễ thương kia liền trở thành bộ dạng này, nhất định là Arnold động tay động chân, muốn làm lung lay địa vị của lão trong lòng Trường An.
Keikatsu cảm giác được sự uy hiếp từ trong hình chiếu nghe Arnold không chút lưu tình chỉ trích mình, nhịn không được nện bước nhanh hơn.
***
Nói xong hết thảy lý do, Arnold giải quyết dứt khoát: "Cho nên tất cả đều là do ta và ông Keikatsu sai, Trường An không có liên quan gì hết."
Tống Trường An: "....."
Nghe xong buổi nói chuyện của Arnold, Tống Trường An đã sớm không nhịn được ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem trước mặt có thật sự là Arnold hay không.
Cậu quả thực khó mà tin được đây là những lời thốt ra từ miệng Arnold.
Hắn đem tất cả vấn đề ôm về phía mình, Tống Trường An biết hắn là vì an ủi mình mới vậy, nhưng tới khi hắn đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Keikatsu, Tống Trường An liền biết hắn vì mình mà quăng đi hết nguyên tắc của bản thân.
Tống Trường An có điểm vì được che chở mà cảm động, lại có điểm nghi ngờ về Arnold đang nói hươu nói vượn trước mặt này.
Cho nên giờ phút này ấu tể ghé vào lòng bàn tay Arnold đang ngẩng cao đầu, hai cái tay còn chống trên tay hắn, hai hạt đậu đậu tràn đầy ánh nhìn không tin tưởng.
Lúc này Tống Trường An đối với Keilatsu có chút áy náy, cậu biết hiện giờ những người xuất hiện xung quanh mình đều là những người quan tâm đến cậu, Keikatsu đưa cho cậu mũ cũng chỉ là biểu hiện muốn tốt cho cậu, lão cũng không ngại chuyện cậu đối xử với lão không tốt,đột nhiên cậu được sủng như vậy, nhưng vừa nhận được mũ không bao lâu cậu đã phá hỏng mất quà của người ta mất rồi.
Cậu quay đầu lại nhìn bông hoa hồng nhạt bên chân kia, sự tồn tại của nó luôn nhắc nhở cậu rằng người sai chính là cậu.
Tống Trường An có chút mất mát, cậu chắc chắn phải xin lỗi ông Keikatsu, không biết ông có giận mình không?
Ấu tể nho nhỏ nhíu mày, khoanh hai tay ngồi trong lòng bàn tay Arnold, tự hỏi thật lâu, cậu ngẩng đầu nhìn Arnold rầm rì hai tiếng, có chút ngượng ngùng lại có chút kiên định.
Cậu nhất định phải xin lỗi ông Keikatsu vì cậu làm hỏng mất chiếc mũ ông đưa, cho dù là vô tình cũng không được.
Nghe xong ấu tể mềm mại kêu, Arnold sờ sờ đầu nó, lại chọt chọt chóp mũi phấn nộn của nó, nói: "Không sai, chính là ông Keikatsu sai, xíu nữa chúng ta tìm ông ấy để dạy dỗ ông ấy một trận."
Arnold dùng ngữ khí cực kỳ ngang ngược nói ra những lời không thể tin được với Tống Trường An, giống như hoàn toàn không hề hiểu được ý đồ của Tống Trường An muốn xin lỗi Keikatsu làm Tống Trường An nhịn không được bắt đầu hoài nghi người vừa rồi chọc giận Keikatsu là ai, có còn phải là Arnold hay không vậy.
[ Ha ha ha ha ha ha thiếu tướng Arnold vì an ủi bé con mà không từ thủ đoạn! ]
[ Thiếu tướng Arnold của tui tuyệt đối không phải người như vậy, ngài ấy sao có thể nói ra những lời như vậy chứ ha ha ha ha ha! ]
[ Tiến sĩ Keikatsu: Yên tâm đi! Người sai chỉ có một mình tui! ]
[ Bé con cũng không dám tin ha ha ha ha ha cười chết! ]
[ Tất cả đều do ông Keikatsu sai ha ha ha ha ha ha, bé Trường An nghe câu đó xong thì ngốc luôn rồi! ]
Thời điểm Keikatsu nghẹn một bụng khí chạy tới liền nghe được câu này, nhướn mày liền phải cùng với Arnold thảo luận đúng sai một chút, lại thấy được trong ánh mắt ấu tể lộ ra một tia kinh ngạc.
Trong nháy mắt lão tựa hồ ý thức được nguyên nhân Arnold nói như vậy.
Khác với những ấu tể được chiều hư khác, Trường An được bọn họ chăm sóc càng ngày càng ngoan ngoãn, nó sẽ vì bị trêu đùa quá mức mà tức giận, cũng sẽ vì không được ăn no mà khổ sở, giận dỗi cùng với lão ầm ĩ một trận nhưng tuổi còn nhỏ như vậy nhưng vẫn biết tại sao bọn họ lại làm như vậy.
Vì biết nguyên nhân, cho nên cho dù nó không cao hứng nó vẫn sẽ theo ý bọn họ mà làm, không giống với những ấu tể khác trước kia bị ép giảm béo, nó rõ ràng là không vui nhưng mỗi ngày vẫn chạy bộ trên vòng ăn, nó vốn có thể ăn vạ bất động trên mặt đất, chỉ cần ấu tể hoàn toàn kháng cự, bọn họ căn bản không có cách nào ép nó.
Trường An có lẽ biết được điểm này, nhưng nó vẫn làm bộ bản thân không hề biết.
Nó so với những ấu tể khác thông minh và ngoan ngoãn hơn rất nhiều, là ấu tể ngoan nhất từ trước đến nay mà Keikatsu từng tiếp xúc, nó có một mức độ giới hạn kiểm soát nhất định, làm mọi người chỉ biết càng thêm thích nó.
Mà trận khôi hài vừa nãy, một khắc khi phát sinh chuyện này, Keikatsu không biết dưới đáy lòng ấu tể có trách mình hay không, nhưng sau khi nghe Arnold nói những lời đó, Trường An rõ ràng không có đổ hết lỗi lên đầu lão.
Ấu tể biết chuyện này kỳ thật ít hay nhiều cũng không có liên quan đến nào, cho nên cho dù Arnold đã trách cứ lão, nó cũng có thể tức giận một cách hợp tình hợp lý, nhưng nó vẫn biểu đạt ra nó không hiểu Arnold nói gì.
Ấu tể căn bản không có theo lý của Arnold trách móc lão, nó làm không được.
Trong lòng vì chuyện này mà tức giận đều bị biểu tình của ấu tể làm cho tiêu biến hết, Keikatsu ngồi xổm bên cạnh Arnold, duỗi tay ôm ấu tể bé xíu, nhìn nó ngơ ngác mà mặt tươi như hoa cười cười: "Trường An của ông sao lại ngoan như vậy chứ? Ông Keikatsu thích nhất những ấu tể ngoan ngoãn như thế này đó! Lại đây để ông thơm một cái nào!"
Tống Trường An vừa còn ở trong lòng vì Keikatsu mà biện hộ: "....."
Nói thẳng thì lão thật sự trông giống như một tên biến thái.
Đột nhiên chưa kịp đề phòng đã bị Keikasu hôn một cái, Tống Trường An chỉ cảm thấy những suy nghĩ trong lòng bắt đầu lung lay, một bên duỗi tay liều mạng chống cự, một bên liên tiếp chít chít vài tiếng.
Đúng hay sai không quan trọng, Tống Trường An không thèm nghĩ nữa, trong đầu cậu chỉ còn một cái suy nghĩ chính là rốt cuộc có là ai sai, hiện tại đều là Keikkatsu sai!
Quả nhiên là đúng như suy nghĩ lúc trước của cậu, đối xử với Keikatsu quá tốt đúng thật là nằm mơ đi, để Keikatsu kiêu ngạo đi mà nằm mơ!
Ấu tể đáng yêu nhất thế giới giận dữ, hậu quá rất nghiêm trọng!
Cậu ôm lấy ngón tay Arnold đang bảo vệ ở bên cạnh, bò qua bên người Arnold, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa hết giận, lại quay lại tiếp tục chít chít với Keikatsu vài tiếng, biểu đạt bây giờ cậu đang rất phẫn nộ.
Vẻ mặt đang cười tươi như hoa của Keikatsu đột nhiên bị mắng: "....."
Rõ ràng Trường An vừa mới ôn nhu đáng yêu như vậy, tại sao lại đột nhiên tức giận? Bé Trường An thật sự thay đổi rất nhanh!
Keikatsu nghĩ cả trăm lần cũng không ra, ngồi xổm trên mặt đất tự hỏi nhân sinh, Arnold nâng ấu tể thả qua một bên, nhìn ấu tể còn đang chít chít, phỏng chừng đã sớm quên trước kia bản thân vì làm trò mất mặt mà không muốn gặp người rồi, hắn dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm ấu tể, vuốt vuốt lại mớ lông xù trên đầu dò hỏi: "Trường An nè, hiện tại chúng ta trở về nghỉ ngơi hay con còn muốn tiếp tục đi chơi đâu?"
Vừa mới nháo một trận như vậy, ấu tể hẳn là đã rất mệt, Arnold kỳ thật đã làm tốt chuẩn bị dẫn bé con về ngủ.
Ngừng hành vi chửi bới Keikatsu, Tống Trường An xoa xoa mặt làm bản thân bình tĩnh lại.
Cách cậu không xa là cửa vào của mê cung ngầm, cái thứ làm cho cậu mất mặt vẫn còn treo ở trên đó, lúc gió thổi qua còn hơi lắc lư, cậu nghĩ nghĩ, buông ngón tay Arnold, chạy về phía cửa hang.
Tống Trường An: "Đã nói hôm nay muốn đi thám hiểm, chắc chắn không thể trở về nhanh như vậy được."
Làm bộ không nhìn thấy chiếc mũ treo trên đỉnh đầu, Tống Trường An trực tiếp thử đưa nửa người vào trong, lần này không có mũ làm vật chắn, cậu nhẹ nhàng liền vào được bên trong, hoàn toàn không có bất kì một lực cản nào.
Quả nhiên cậu thật sự một chút cũng không hề béo!
Tống Trường An quay người lại nhìn Keikatsu đang ngồi xổm một bên, không nhịn được lại chít một tiếng, lúc này mới quay người hướng về phía Arnold kêu hai tiếng, không quay đầu lại, hướng vào trong hàng mà bò vào.
Bỏ lần đầu sai lầm qua một bên, hết thảy đều trở về như cũ, Tống Trường An rốt cuộc thành công chui vào bên trong hang.
Cái hang này không phải trực tiếp đào đất ra thành cái hang, trên vách tường của hang tất cả đều là những cọng cỏ, vụn lá khô và cành cây khô, cấu trúc của chiếc hang ngầm này xem ra cũng bỏ ra khá nhiều công sức.
Tứ phía tràn ngập một cỗ mùi hương của cỏ cây dễ chịu, Tống Trường An hít hít cái mũi nhỏ, tiếp tục bò xuống.
Xung quanh cậu có một luồng gió rất nhẹ thổi trong hang kéo theo không khí di chuyển, cậu bò vào sâu hơn cũng không hề cảm thấy khó thở.
Giống như một người đang đi thám hiểm mê cung, cái đường hầm này đối với Tống Trường An mà nói cũng là một cái mê cung rất lớn, đặt chân vào đó liền có một lực hấp dẫn cực lớn, mục tiêu duy nhất của Tống Trường An chính là tìm được một cái cửa ra khác.
Bước vào trong được hai bước, Tống Trường An liền thấy được ngã ba đầu tiên, dựa vào vị trí của cậu đang đứng phân ra hai nhánh, một cái hướng về phía trước, một cái nghiêng xuống dưới, nhưng đều rộng như nhau.
Cậu quay đầu lại nhìn, phía sau còn có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài cùng với vạt áo của Arnold, cậu nghe được tiếng của Arnold.
"Nếu tìm không thấy đường ra thì kêu hai tiếng, ta và ông Keikatsu sẽ ở bên ngoài chờ con ra.
Tống Trường An đáp lại, chọn con đường hướng về phía trước kia liền bắt đầu đi vào trong.
Hai phút sau, cậu nhìn đường cụt trước mắt bắt đầu trầm tư, lựa chọn đầu tiên mà đã chọn trúng một cái đường cụt sao?
Một lần thất bại không thể nào làm cậu từ bỏ được!
Tống Trường An quay đầu lại, sột sột soạt soạt quay đầu về phía cửa vào, rẽ vào một cái đường khác, lúc này đây trước mặt cậu quả nhiên xuất hiện ngã rẽ mới, tự tin vào khả năng chọn lựa đường đi của bản thân, sau đó từng bước từng bước hướng vào bên trong mà đi.
Lại hai phút sau, lại lần nữa quẹo vào ngõ cụt Tống Trường An: "....."
Không hề nhụt chí, Tống Trường An lại quay người trở lại đi một con đường khác, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang*, lại đổi một cái đường rẽ khác, cậu lại lần nữa đi vào ngõ cụt.
*Chú thích: Ngắn vui ngắn chẳng tày gang: Là một câu thành ngữ Việt Nam: Khi vui vẻ thì thấy thời gian trôi đi rất nhanh; cuộc sống vui buồn là sự thường. Phải luôn nhớ rằng, điều may mắn, chuyện vui vẻ thường chỉ thoảng qua ngắn ngủi, còn lại là khó khăn trở ngại, lo toan, buồn phiền. (Nguồn: Tudienso.com)
Thật phi khoa học, cậu trước kia cũng đã từng chơi qua mê cung, cũng chưa từng đi sai đường bao giờ, liền trực tiếp tìm được đường ra, không nên tới nơi này biến thành đồ ăn như vậy!
Dựa vào ký ức lúc trước, lần này Tống Trường An tránh đi những ngã rẽ có ngõ cụ, có lẽ thân là một người có thiên phú đi mê cung của cậu cũng có hiệu lực, cứ như vậy cậu đi một mạch cũng không có tiếp tục đụng phải ngõ cụt.
Đi cả một đường, Tống Trường An luôn có một cảm giác ngày càng dễ thở, giường như đang có thứ gì đó dẫn đường cho cậu.
Lúc cậu bước qua một cái ngã rẽ, Tống Trường An trong miệng lẩm bẩm "Trái, phải, trái", theo bản năng liền chuyển một cái ngã rẽ ở phía trước mà đi, đi được hai bước đột nhiên thấy được ánh sáng bên cạnh không giống với ánh đèn cậu cảm nhận được trong hang, vội quay người lại, đi được một lúc liền thấy được một cái ngã rẽ có ánh sáng tự nhiên trên đỉnh đầu.
Tống Trường An: "!!!!" Cậu vậy mà lại tìm được đường ra!
Cậu mở to mắt nhìn, vui vẻ mà run run cái đuôi, hưng phấn mà chạy ra bên ngoài kêu lớn, vừa ló đầu ra liền nhìn thấy Arnold và Keikatsu đã sớm chờ ở bên ngoài.
Cậu vui vẻ híp mắt lại, đang chờ Arnold và Keikatsu khen mình thông minh, lại nhìn thấy Arnold ghé tới chỗ cậu, giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc.
"Trường An, sao nhanh như vậy con đã quay trở lại rồi? Là mệt quá không muốn chơi sao?"
Tống Trường An: "....."
Cậu ngơ ngác quay đầu, thấy được không xa bên phải chính là nhà gỗ nhỏ của cậu, nhìn nhìn lại nhánh cây quen thuộc bên cạnh, tuy chiếc mũ treo trên đó đã không còn nhưng không có nghĩa là Tống Trường An không quen nó.
Tống Trường An hoàn toàn cười không nổi nhanh như chớp rụt trở về, làm bộ bản thân chưa hề quay lại.
Bởi vì ấu tể bò vào hầm mê cung nên cách ghi hình ban đầu đã không còn cách nào phát được tình huống của ấu tể nữa, một chiếc máy quay mini biết bay liền cùng với ấu tể đi vào trong hang, chỉ là bởi vì nó thật sự quá mức nhỏ mà ấu tể không hề phát hiện ra.
Khoảng trống trong không gian không đủ để máy quay quay được toàn cảnh của ấu tể, thậm chí còn vì quá gần, hơn nữa ấu tể đã đi đường rất lâu mà trên màn hình một đoạn thời gian chỉ có chiếc mông nhỏ không ngừng lắc lư cùng với cái đuôi không ngừng đong đưa, hai chiếc chân nhỏ phấn nộn không ngừng chạy nhanh như bay, nhưng trên Tinh Võng khán giả không hề ghét bỏ, rốt cuộc thì bộ dáng đi đường của ấu tể cũng rất dễ thương.
[ A a a a a a a a a bộ dáng Trường An vặn mông thật sự rất đáng yêu! ]
[ Mông nhỏ lông xù tui thích, đừng ai cản tui, bé con để tui hun một cái nha! ]
[ Ha ha ha ha ha ha ha bé Trường An chọn toàn trúng đường cụt, có phải đây là một loại thiên phú? ]
[ Lại đi nhầm ha ha ha ha! ]
[ Mấy người có cảm thấy chỗ này hình như bé con đã đi qua rồi hay không? ]
[ Có chút quen quen, nhưng bên trong đều giống nhau cả mà....]
[ Tui hoa mắt rồi, nếu để tui đi vào khả năng cao là đi như thế nào tui cũng không biết. ]
[ Trời ạ, là đường ra!! Trường An vậy mà đã ra được bên ngoài! Giỏi quá! ]
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha chịu không nổi nữa, bé con đây là đi vòng vèo một vòng rồi lại trở về điểm xuất phát ha ha ha ha!!!! ]
[ Trường An còn tưởng đã ra được ngoài, cái đuôi nhỏ mừng đến vẫy vẫy, kết quả ha ha ha ha ha ha ha! ]
Trong hình ấu tể mặt đầy hưng phấn nhô đầu ra dạo qua một vòng, ý cười trên mặt liền đông cứng, giả như chưa từng ra ngoài im lặng lui vào trong.
Lại lần nữa trở lại cái ngã rẽ đầu tiên, Tống Trường An nhìn hai đường đều thông về hai phía khác nhau, cảm giác chỉ số thông minh của mình đã chịu đả kích, đây quả thực vô cùng nhục nhã!
Nhưng cậu không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được, Tống Trường An hít một hơi thật sâu, đến khi hai má đầy khí, lại chậm rãi thở ra, để chính mình hít thở sâu một hơi, cậu bắt đầu cuộc thám hiểm mới của mình.
Tránh đi ngã rẽ thứ nhất, Tống Trường An tiếp tục dựa theo trực giác của mình mà đi về phía trước, lúc này không biết vận khí thế nào, một ngõ cụt cậu cũng chưa hề đi vào, nhưng không biết vì sao lại cứ cảm thấy xung quanh quen thuộc lắm.
Cậu lẩm nhẩm đếm số trong miệng, cảm giác bản thân ít nhất cũng đã đi chục cái ngã rẽ, cũng không đến mức một chút hy vọng ra ngoài cũng không có đi.
So với những mê cung cậu từng đi, hiện giờ cái mê cung này khó đi hơn rất nhiều.
Tống Trường An dừng bước, đứng tại chỗ nhìn nhìn xung quanh, cấu trúc trong hầm không có gì khác nhau nhiều lắm, chỉ là cậu lựa chọn tiếp tục đi, cậu vẫn sẽ không thể nào đi ra khỏi cái vòng tuần hoàn này.
Hoàn toàn mắc kẹt trong mê cung không thể động đậy, Tống Trường An dừng lại vươn móng vuốt để lại một dấu vết trên vách tường, sau đó thật cẩn thận tiến lên phía trước vài bước, đảm bảo cái dấu vết này ở bất kì hướng nào đi tới cũng đều có thể phát hiện rồi mới yên tâm tiếp tục đi về phía trước.
Cậu lưu lại ký hiệu chỉ để xác định ảo giác quen thuộc đột nhiên sinh ra của cậu có thực sự tồn tại hay không.
Vòng đi vòng lại, Tống Trường An đánh dấu một đường, vẫn luôn không có đụng tới nơi cậu đã từng đi qua, vừa lúc cậu định cảm thán cái hang này thật lớn thì lại rẽ vào một cái ngã rẽ, cậu nhìn trên tường những vết cào lộn xộn do cậu để lại, trầm mặc im lặng.
Cậu theo trí nhớ tính lựa chọn con đường đi xuống, quả nhiên ngay tại một cái ngã rẽ lại thấy được vết cào trên vách tường, mà từ cái điểm đó lùi xuống, một chỗ ngoặt khác trên tường không hề có gì dị thường, cho nên nơi này đúng thật là nơi cậu đánh dấu đầu tiên.
Đây là nơi cậu đã từng tới, tuy nơi này không gần cửa ra nhưng có thể xác định được chính là cậu đi qua nhiều ngã rẽ như vậy, cuối cùng lại trở về "Điểm xuất phát", cũng không biết là ngoài ý muốn hay là điều tất nhiên.
Hoàn toàn đoán không ra quy luật của cái mê cung này Tống Trường An: "....."
Bé ấu tể nhìn khắp nơi, biểu tình có điểm mê mang, vì tìm không đúng phương hướng làm cả khuôn mặt của nó đều nhăn lại.
Không tin, lần này cậu sẽ thay đổi cách đi, cho dù đi đến đâu, chỉ cần có ngã rẽ cậu liền sẽ luôn chọn ngã rẽ bên trái.
Vậy là, theo thời gian trôi đi, Tống Trường An bò lại bò, bò đến nỗi thở hổn nển luôn, cuối cùng cũng..... Về tới cái ngã rẽ đầu tiên cậu làm dấu.
Tống Trường An: "....."
Ấu tể dễ dàng từ bỏ không phải ấu tể giỏi, Tống Trường An lần nữa mang theo tràn đầy hy vọng, lúc này chọn toàn là hướng bên phải, sau đó cậu lại về tới cái ngã rẽ quen thuộc kia.
Tiếp sau đó, mặc kệ cậu có rẽ như thế nào, rẽ tới rẽ lui cuối cùng vẫn đều là mấy cái ngã rẽ quen thuộc đó, một chút hy vọng ra ngoài cũng không nhìn thấy.
Điều duy nhất làm cậu hơi thả lỏng chính là bên trong hang không biết vì sao lại có hạt ngũ cốc, giống như đi tìm kho báu, ở một góc xó xỉnh nào đó cậu tìm được hai hạt, đối với người hiện tại vừa mệt vừa đói là cậu không thể nghi ngờ đây chính là phúc trời ban.
Tiếc là cho dù cậu có chạy nhiều đường như vậy cũng chỉ có thể tìm được hai viên.
Lúc sau Tống Trường An nhịn không được bắt đầu hoài nghi bản thân không phải là đang tìm đường ra mà là đang tìm những hạt ngũ cốc bị giấu ở nơi nào đó trong hang làm mình no bụng.
Tống Trường An có chút mệt mỏi, mệt hết muốn chơi, nhưng điều làm bé hamster lông vàng đáng yêu cực kỳ khổ sở đó chính là những con đường từng đi qua đều tìm không thấy, nếu không lúc này cậu còn có thể vứt hết mặt mũi trở ra từ cửa vào.
Lại thử vài vòng sau đó hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, Tống Trường An ngã rạp trên mặt đất, ở trong hang chảy thành một cái bánh chuột.
Không thể không nói, hôm nay chắc chắn là ngày cậu tiêu hao nhiều năng lượng nhất trong những ngày qua, so với chạy vòng lăn còn mệt hơn nhiều.
Thở hổn hển vài cái, Tống Trường An bắt đầu hối hận bản thân một hai cứ phải vào bằng được, sớm biết sẽ mệt như vậy, cậu vẫn nên để Arnold mang cậu ôm về nhà ăn ăn uống uống sau đó vui vẻ ngủ ngủ.
Cậu quơ quơ đầu, nhớ tới lời nói lúc trước của Arnold -- ra không được thì kêu hắn.
Ấu tể hạ quyết tâm không muốn cố gắng nữa hít sâu một hơi bắt đầu thét chói tai, cửa hang truyền tới âm thanh mỏi mệt của ấu tể.
Arnold canh giữ ở bên ngoài phát hiện ra âm thanh mơ hồ của ấu tể truyền ra đầu tiên, vì ấu tể không ở trong phạm vi tầm nhìn của họ, bọn họ cũng đang nhìn livestream chiếu, tự nhiên cũng biết bên trong đã xảy ra những gì.
Nhì ấu tể mệt mỏi le lưỡi tỏ vẻ rất mệt mỏi, Arnold hơi hơi mỉm cười, nói: "Trường An, tìm không thấy đường ra phải không?"
Tống Trường An nằm tại chỗ đáp lại mấy tiếng, nếu không phải nơi này không có chiếc nệm mềm mại nhỏ xinh của cậu, cậu đã sớm mệt đến ngủ thiếp đi rồi.
Keikatsu duỗi tay nhấn vài cái, toàn bộ bố cục của mê cung xuất hiện trên hình chiếu phóng đại liền thấy ấu tể ở nơi nào.
Nếu Tống Trường An có thể nhìn thấy, cậu liền sẽ phát hiện ra mình đang ở trong một cái cái mê cung diện tích rất lớn, ước chừng to bằng mấy cái sân, hơn nữa trên dưới thông nhau, cửa vào và cửa ra chỉ có một đường có thể đi, lại còn liên tiếp nối liền với nhau, đây là lý do vì sao cậu đi vòng tới vòng lui lại chỉ có thể di chuyển ở cùng một nơi.
Nỗ lực lúc nãy của cậu, mặc kệ là có đi lên trên hay đi xuống dưới, cuối cùng vẫn sẽ vòng thành một vòng tròn, tìm kiếm lối ra lâu như vậy, trời mới biết Tống Trường An ở dưới đã đi mấy vòng.
Tuy rằng lúc trước Arnold có nói có thể xin sự trợ giúp của bọn họ nhưng không có nghĩa là cậu có thể nằm bò ở dưới mặt đất chờ Keikatsu và Arnold đào bới đống đất lên tìm cậu, cậu chỉ có thể đi theo sự chỉ dẫn của Arnold và Keikatsu đi về phía đường ra.
"Trường An, con xem trước mặt con có phải đang là hai cái ngã rẽ đúng không? Chúng ta chọn hướng đi thẳng."
Tống Trường An: "Chít!"
"Bên phải, bên phải, chọn đường bên dưới, cứ tiếp tục đi thẳng...."
Dưới sự chỉ dẫn của hai người họ, Tống Trường An đã hoa mắt chóng mặt cuối cùng cũng như ý nguyện bò ra được tới cửa hang, cậu thở hổn hển nhìn xung quanh, cuối cùng lại phát hiện ra nơi này không phải cửa vào trước kia cậu tiến vào mà là cửa ra mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.
Sau rất nhiều nỗ lực, cùng với sự trợ giúp của Keikatsu và Arnold, cậu rốt cuộc cũng thành công ra khỏi cái mê cung dưới đất.
Tống Trường An không thấy vui chút nào đứng dậy hít một hơi thật sâu, trực tiếp tê liệt ngã bẹp xuống mặt đất, trong khoảng thời gian ngắn này khả năng cao cậu sẽ không dám không biết lượng sức mà bò vào bên trong nữa.
Vốn muốn đi vào mê cung giải sầu, lúc ra ngoài một chút cảm giác chinh phục cũng không có, ngược lại lại bị mê cung hành cho ra bã.
Cơ thể bé nhỏ mới vừa bò ra khỏi cửa động, còn một nửa thân mình lưu lại trong động, Tống Trường An trực tiếp nằm bẹp trên mặt đất, đôi mắt không khống chế được hơi hơi nheo lại.
Bởi vì thành công bò ra được bên ngoài, trong lòng cậu cũng chả còn nhớ nổi thứ gì nữa, trực tiếp nhắm nghiền hai mắt lại, chờ Arnold tới nhặt.
Ấu tể mềm mại nằm liệt trên mặt đất thoạt nhìn phá lệ yếu ớt, nó mệt đến mức chờ không nổi nữa, tới khi Arnold đi tới thì tiểu ấu tể đã ngủ mất rồi, nó ghé vào cửa động, trong miệng nhỏ phun khí, còn có tiếng ngáy rất nhỏ truyền ra.
Arnold và Keikatsu nhìn nhau: "Xem ra thật sự rất mệt."
Arnold nhẹ nhàng bắt lấy móng vuốt nhỏ của cậu, ngày thường chạm vào như vậy ấu tể sẽ mơ mơ màng màng mở mắt, vậy mà hiện giờ lại không nhúc nhích, theo lực kéo nhẹ nhàng của hắn mà nghiêng đầu, tựa như đang đắm chìm trong mộng đẹp, trong lúc ngủ còn chép miệng.
Rất nhanh sau đó cả người ấu tể được khều từ trong động ra, ngủ đến bất chấp, bị Arnold khiêng về nhà cũng chưa về tỉnh lại. (Trưa nay ăn ốc cảm thấy đoạn này rất giống như đang khều ốc nên để vậy luôn:3)
Keikatsu ở một bên làm phiền nó, thỉnh thoảng sờ sờ tay nhỏ và cái đôi của nó nhưng ấu tể mọt chút động tĩnh cũng không có, ngược lại tiếng ngáy trong cổ họng ngày càng nặng hơn, nó đã hoàn toàn chìm sâu trong thế giới hạnh phúc rong chơi.
Hôm nay trước có sự kiện kéo co với mũ, sau lại chạy thật nhiều vòng trong me cung, ấu tể tới nay chưa từng tiêu hao nhiều năng lượng như vậy bao giờ, mệt là cái chắc.
Arnold nhìn cả người ấu tể đã lún sâu vào lông nhung trên đệm tròn, ngăn lại Keikatsu tiếp tục động tay động chân, nếu thật sự đánh thức ấu tể, Keikatsu chắc chắn lại phải nghênh đón một trận tức giận của ấu tể.
Keikatsu trong lòng cũng biết điều này hậm hực thu tay lại, trong khi ấu tể đang ngủ, trước mặt mọi người lão liền nói chuyện với Arnold về chuyện ném nồi lúc nãy.
Tốt xấu gì lão cũng là trưởng bối, là người chứng kiến Arnold lớn lên, hiện tại rốt cuộc cũng có thời gian tính sổ với hắn.
Keikatsu ho khan một tiếng, đứng lên so với Arnold còn lùn hơn một cái đầu, khí thế có hơi thua hơn một chút.
Chuẩn bị vãn hồi tôn nghiêm của chính mỉnh, Keikatsu lại ho khan một tiếng, đang muốn chỉ ra những điểm Arnold không kính lão, Arnold liền mở miệng.
"Trường An đúng thật là ấu tể cực kì ngoan, không ai có thể không thích nó."
Nó có thể dùng lông tơ làm cho cả đế quốc động tâm, là ấu tể đặc biệt nhất, nhất cử nhất động của nó đều được người khác chú ý, lúc này ngay cả người liên bang bên cạnh cũng phải rất lao lực để giao tiếp cùng với bọn họ chỉ vì muốn nhìn thấy được chân dung của ấu tể, muốn lấy được thông tin mới nhất của ấu tể từ bọn họ nơi này.
Cho nên cho dù Trường An có xuất hiện ở đâu, có phải là hắn nhặt được hay không, nó đều sẽ được định sẵn sẽ trở thành người được vạn người yêu.
Đối với sự hiểu biết về ấu tể của Arnold, bây giờ nó cũng đã ít nhiều ý thức được điểm này, nhưng ấu tể lại chưa bao giờ lấy lý do này làm chuyện phá phách.
Arnold đã từng bị toàn thân mềm như bông của ấu tể thu hút, hiện giờ hắn lại vì sự hồn nhiên ngoan ngoãn của ấu tể mà động tâm.
Arnold nhìn cục bông nhỏ vàng óng trong ổ, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Keikatsu sửng sốt, rất nhanh sau đó liền gật đầu, vẻ mặt nhìn ấu tể cũng phá lệ ôn nhu: "Trường An đúng thật là ấu tể rất ngoan ngoãn."
Tống Trường An đang ngủ ngon lành được hai người khen một chút cũng không có nghe được, Keikatsu không vòng vo nữa, quay đầu liền hướng về phía Arnold "Bắn pháo": "Nhưng cậu thì không phải!"
Arnold nhìn lão một cái, vẻ mặt không chút thay đổi: "Cháu đã nhiều năm không còn là ấu tể."
Ngoại trừ ấu tể, không ai có thể làm Arnold thay đổi ấu tể, Keikatsu muốn làm Arnold hổ thẹn gì đó là điều không thể.
Keikatsu: "Vậy là có thể phủi sạch những chuyện cậu đã từng làm sao? Cậu nghĩ lại xem cậu đã nói như nào? Liên tiếp bôi đen hình tượng của ta trước mặt Trường An, có phải cậu sợ Trường An thích ta hơn đúng không?"
Arnold: "....."
"Hình như ngài có một chút hiểu lầm về vị trí của mình thì phải." Arnold cau mày, rất uyển chuyển nói.
[ Ha ha ha ha ha ha trước giờ đều biết tiến sĩ Keikatsu rất tự luyển, không nghĩ tới lão lại tự ái đến mức này! ]
[ Thảo nào tiến sĩ Keikatsu lại gan to đi chọc ấu tể tức giận như vậy, hoá ra là lão hoàn toàn không ý thức được quan hệ giữa lão và bé con thật sự rất kém! ]
[ Quan hệ giữa tiến sĩ và thiếu tướng Arnold dường như cũng không có tốt hơn là bao ha ha ha ha ha ha ha, tiến sĩ Keikatsu vẫn luôn bị ghét bỏ! ]
Ấu tể còn ngủ say, không thể nào làm chứng cho lão, nghe Arnold nói như vậy Keikatsu liền không cao hứng, sao lại còn có thể có người nghi ngờ quan hệ giữa lão và Trường An cơ chứ, nhìn Arnold châm ngòi ly gián, Keikatsu xắn tay áo liền muốn cùng hắn đàm luận một chút.
Đánh nhau là không thể rồi, đưa cái thân thể này của lão tới trước mặt Arnold chẳng khác nào nhẹ nhàng như xẻ dưa cắt rau, nhưng Arnold khi còn nhỏ cũng không phải là ấu tể ngoan ngoãn gì, lão nắm giữ nhiều nhược điểm của hắn như vậy, Keikatsu không tin Arnold dám đối nghịch với lão trước mặt nhiều người trên Tinh Võng như vậy!
Nghĩ về những ngày tháng tốt đẹp sau này cùng với Trường An, Keikatsu cười một tiếng cực kỳ kiêu ngạo.
Nhìn hứng thú của Keikatsu đúng cao, bộ dáng há mồm há miệng này của lão Arnold liền biết lão không định làm chuyện gì tốt, đôi mắt hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Keikatsu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bị nhìn đến trong lòng nhảy dựng, Keikatsu không biết vì sao cảm thấy có chút không ổn, trước kia Arnold cũng dùng ánh mắt này nhìn những gì ngáng chân hắn, nhưng nghĩ lại Arnold cũng sẽ không dám động thủ với lão thật, lá gan Keikatsu lại lớn thêm một chút.
"Khụ khụ, nói cho cùng ta cũng chỉ là đang lo lắng cho cậu, đồng ý với ta xíu nữa Trường An tỉnh lại nói những chuyện này không liên quan tới ta cho thằng bé, đều là cậu nói bừa, ta liền tha cho cậu, trao đổi như vậy thấy thế nào?" Keikatsu ra vẻ trấn định mở miệng nói, thực tế đáy lòng đã nở hoa tưng bừng.
"Buổi tối công việc đút sữa cho Trường An cũng giao cho ta luôn, cậu yên tâm, ta nhất định làm tốt hơn cậu gấp nhiều lần!"
Arnold trầm mặc, nếu là câu trước hắn sẽ không cần suy nghĩ mà đáp ứng luôn rồi, nhưng thực hiển nhiên Keikatsu không hề thoả mãn tại đó, lão muốn thay Arnold làm rất nhiều chuyện, mượn cớ này bồi dưỡng tình cảm với ấu tể, đồng nghĩa với việc thời gian hắn tiếp xúc với Tường An sẽ ít đi.
Keikatsu: "Ta để cậu chút thời gian suy nghĩ chút nhé?"
Mỉm cười một lúc lâu, Arnold ngồi xổm bên người ấu tể, đem tay nhỏ của nó vô thức vươn ta nhét lại vào trong ổ, sau đó mới xoay người nhìn về phía Keikatsu: "Cháu khi còn nhỏ đúng thật là không ngoan lắm, còn nhớ rõ khi đó bướng bỉnh đụng hỏng bình hoa của bà Lâm thích thất, cũng là ngài nói giúp cháu."
Keikatsu gật gật đầu, đối với thái độ của Arnold như vậy rất là hưởng thụ, lão hồi tưởng lại hình như là thật sự có chuyện như vậy, chỉ là lão đã không còn nhớ rõ lắm.
Lão cũng không nghe ra lời này có gì không đúng, cũng không biết vì sao lại cảm thấy phía sau lại có chút lành lạnh.
"Cháu thật ra cũng rất nguyện ý đáp ứng yêu cầu của ngài, nhưng bây giờ hẳn là không có thời gian ở lại nơi này lâu, cho nên đúng thật là đáng tiếc." Arnold nói.
Keikatsu: "Không có thời gian? Ta không có, một chút cũng không vội!"
Arnold liếc lão một cái, trong mắt mang theo vài phần thương hại: "Bởi vì bồn hoa kia kỳ thật không phải cháu làm hỏng, cháu chỉ là gánh tội thay, ngài quên rồi sao?"
Ấu tể bướng bỉnh phạm sai lầm sẽ luôn dễ dàng được tha thứ, rốt cuộc chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, cho dù bồn hoa đó được chủ nhân yêu thích thế nào cũng vẫn vậy.
Arnold dùng dăm ba câu kính ngữ liền đưa Keikatsu vào đường cùng.
Keikatsu lệ rơi đầy mặt: "....." Lão nhớ ra rồi, tất cả lão đều nhớ ra hết rồi.
Vốn tính hố Arnold một phen, Keikatsu bị Arnold trở tay đẩy mạnh một cái ngã vào cái hố vài thập niên trước lão đào.
"Keikatsu, ông lại đây, tôi có chuyện muốn nói với ông." Không biết từ khi nào ngoài cửa xuất hiện một lão thái thái vẻ mặt tươi như hoa ôn nhu mở miệng.
Keikatsu nhắm mắt theo đuôi đi ra ngoài, ánh mắt bi thương nhìn Arnold, hắn hướng lão mỉm nhẹ, một lần nữa trở lại bảo vệ bên người ấu tể.
Thảo nào lại nói lão không có thời gian, lão khả năng mạng cũng chẳng còn!
[ Ha ha ha ha ha ha ha cười chết tui, rõ ràng tính hố thiếu tưởng Arnold một phen, vậy mà lại tự mình rơi hố! ]
[ Lòng tham của tiến sĩ Keikatsu quá lớn! Tui thấy vừa rồi thiếu tướng Arnold đã tính đồng ý với lão, lão một hai cứ phải được một tấc lại muốn tiến một thước, chuyện liên quan đến ấu tể, thiếu tướng Arnold liền trực tiếp tiễn lão đi ha ha ha ha ha ha! ]
[ Một thời gian rất lâu nữa bé Trường An có lẽ sẽ không nhìn thấy ông Keikatsu, bởi vì ông Keikatsu không có thời gian ha ha ha ha ha ha!! ]