Con Đường Tám Ngàn Dặm

Chương 7




Editor: Jasmin

_______

Đã gần hai tuần trôi qua, Mạnh Quân bó tay bất lực.

Công việc tình nguyện viên này vốn không đơn giản như cô tưởng. Bước sang tuần thứ hai, cô phát hiện mình vẫn không quản lớp được, cũng không thể khơi gợi được hứng thú của học sinh.

Có một lần Lí Đồng muốn đăng nội dung mới cho tài khoản video của trường, đến lớp quay một đoạn video ngắn, nhìn thấy kỷ luật của lớp quá tệ, giúp cô chấn chỉnh lớp một hồi, kết quả mấy học sinh vẫn cứ hát lơ thơ lác thác, không mấy hào hứng, làm cho hai người vô cùng ngượng ngập.

Ban đầu Mạnh Quân vốn muốn dạy các ca khúc trong sách giáo khoa, chẳng hạn như "Hòn ngọc phương Đông" "Vũ điệu tuổi trẻ", nhưng học sinh không hứng thú, chỉ làm cho có. Có học sinh hoàn toàn không học, hoặc là ngủ, hoặc lén xem truyện tranh. Mạnh Quân bèn tìm những bài hát thịnh hành, như là "năm tháng vội vã" "con đường bình phàm", nhưng hiệu quả vẫn không mấy khả quan.

Trong giờ học phớt lờ cô, học sinh trong lớp toàn nói chuyện riêng, chẳng hạn như Dương Lâm Chiêu, không chỉ lôi kéo những người xung quanh nói chuyện, có lần đang trong giờ học cười lớn lên, làm cho những học sinh đang học hát đều dừng lại, quay lại ngó nghiêng.

Mạnh Quân đi qua đó, phát hiện mấy học sinh vậy mà lại đang chơi đánh bài.

Trong lúc cô đang giận muốn nổi khùng lại có thể nhịn xuống được, tịch thu bài, nói: "Dương Lâm Chiêu em có biết bây giờ đang ở trong lớp không!"

Dương Lâm Chiêu ngẩng lên trên ghế, nhún vai: "Thưa cô, bài cô dạy em hát được mà, còn học gì nữa? Bằng không thì bây giờ em hát cho cô nghe."

Không chỉ có vậy, đến cả ánh mắt cũng đang nói "hóa ra cô chỉ có chút bản lĩnh đó."

Xung quanh có tiếng cười khẽ, chỉ có Long Tiểu Sơn kéo Dương Lâm Chiêu một cái, tỏ ý cậu đừng làm khó cô.

Mạnh Quân mím môi, qua nửa ngày mới nói: "Em ra đứng phía sau lớp học cho cô."

Dương Lâm Chiêu nhanh nhẹn đứng lên, hai ba nam sinh khác cũng giơ tay lên nói: "Thưa cô, em cũng xin phạt đứng." Nói xong chạy lẹ ra phía sau. Long Tiểu Sơn kéo một người trong đó, không giữ lại. Mấy nam sinh đúng sau bức tường cười tới lảo đảo xiêu vẹo.

Lúc một sợi dây trong đầu Mạnh Quân sắp đứt phực, chuông tan học vang lên. Cô không nói tiếng nào, cũng không kêu ra chơi, thu dọn đồ đạc bước ra khỏi lớp.

Về tới văn phòng, mặt và cổ đều đỏ bừng.

Tiểu Mai vừa dạy vật lý cho lớp 3 cao trung về, thấy bộ dạng như vậy thì hỏi: "Sao mặt đỏ dữ vậy vậy cô Mạnh?"

Mạnh Quân không muốn mất mặt, kéo kéo cổ áo che lại, nói: "Nóng quá."

Cô giáo Tiểu Mai nói: "Bây giờ mới giữa tháng tư, cô sợ nóng dữ vậy ha."

Giáo viên ngữ văn Tiểu Lan chen ngang: "Cô Mạnh rất sợ nóng, lúc cô ấy vừa mới tới, tôi toàn mặc áo khoác, còn cô ấy đã mặc váy rồi."

Giáo viên tiếng Anh Tiểu Trúc nói: "Cô Lan có ý gì nha, váy của người ta đẹp, không được mặc hả."

Tiểu Lan nói: "Tôi có nói không được đâu. Váy của cô Mạnh đều rất đẹp, mỗi ngày đổi một bộ, giống hệt đồ hát tuồng. Ai cũng nói đồ của giáo viên tiếng Anh đẹp nhất, cô cũng chẳng theo kịp rồi, còn không ráng lên đi."

Tiểu Trúc nói: "Đi dạy học, làm mấy thứ hoa hòe hoa sói có ích gì? Mỗi người có quan điểm không giống nhau."

Mạnh Quân đang không có chỗ trút giận, lập tức hừ một tiếng lạnh lùng: "Chính xác, đã chia rồi, cũng giống như nô lệ và tư bản, đúng chứ. Người không đẹp, làm chuyện hoa hòe hoa sói, gọi là ăn mặc đẹp."

Cô mỉm cười, cầm túi lên đi ra ngoài.

Sau đó, bầu không khí trong văn phòng ngượng ngập cả tuần. Nhưng đáng sợ hơn là lúc lên lớp, mỗi khi Mạnh Quân nghe chuông vào học, Mạnh Quân đều hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống.

Lớp học như cực hình, chịu đựng tới cuối tuần, lại không có lối thoát.

Vào một ngày thứ bảy trên trấn Thanh Lâm, Trần Việt đã ra cửa từ sớm. Bách Thụ cũng đã xuống thôn dưới.

Cả một ngày Mạnh Quân đều ở trên gác, gảy cây đàn guitar của cô. Cô không chơi được giai điệu tử tế nào hết, ngược lại hát ra được một tràng chửi mắng vô nghĩa.

Cô đăng một đoạn etude ngắn trên tài khoản video của mình, một fan đầu tiên bình luận là: "Khó nghe. Giống đang cãi lộn."

Mạnh Quân đang định đáp trả, "ánh nắng chiếu trên cây hạch đào" đã gửi cho cô một bình luận, nói: "Nghe ra cảm giác trút giận, nếu có điệp khúc sẽ ổn hơn."

Cô bình tĩnh lại, không đáp trả cư dân mạng nữa, ném điện thoại đi, nằm chết trên giường.

Thế giới an tĩnh không có một chút âm thanh. Mấy ngày này, ngay cả điện thoại của cô cũng im ắng.

Mạnh Quân hiếm khi nhớ lại quá khứ, đại khái cô là kiểu người luôn hướng về phía trước. Vì vậy, khi đối mặt với nỗi đau hay vấp ngã, cô thường tỏ ra thờ ơ.

Cô cũng hiếm khi nhớ lại những khoảnh khắc trong quá khứ. Chỉ là lúc đại học có một câu chuyện làm cô ấn tượng sâu sắc. Trong giờ thể dục, cô tràn trề tự tin, dùng sức vung vẩy đánh lại quả bóng tennis từ giáo viên.....nhưng chỉ vung vào không khí.

Sau này, mỗi khi gặp phải chuyện khó vượt qua, cô bèn nhớ lại tình huống khi đó.....trong khoảng khắc đánh trái bóng, quả bóng quẹt qua, lòng bàn tay trống rỗng.

Khi demo của cô bị trả lại, khi Hà Gia Thụ gửi cho cô tin nhắn chia tay, Khi mẹ muốn cùng cô đoạn tuyệt quan hệ, khi studio của Lâm Dich Dương nói: "Độc thân. Sao tác", khi cô nhốt mình trong phòng thu mà chẳng viết nổi một đoạn nhạc, khi cô ngồi một mình trên bậc thềm bên vệ đường trấn Lộ Tây, cô đã cảm thụ rõ ràng sự phí công khi chiếc vợt vung vẩy trong không trung, nỗi thất bại không khống chế được.

Cũng như những ngày này, cô đứng trên bục giảng, khi một đôi mắt trầm lặng đối diện với những ánh mắt biết nói trong lớp học, chiếc vợt đó vẫn luôn vung vẫy trong không khí.

Từ Thượng Hải trốn chạy tới Vân Nam, vẫn thất bại thảm hại.

Cô thật sự chẳng biết phải làm sao, chẳng biết bản thân rốt cuộc làm sao nữa.

Cô cuộn mình lại, cô đơn, đè nén co người lại trên giường, từ chiều đến tối, gối đã ướt đẫm.

Cô không muốn ở lại nơi tồi tàn này, nhưng cũng không muốn về Thượng Hải, nghĩ đến đây, nước mắt lại lặng lẽ ướt đẫm hai má.

Sắc trời ảm đạm đổ xuống ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống.

Cô trốn trong căn gác nhỏ tối đen, không biết là lúc nào, nghe thấy tiếng Trần Việt quay về.

Dường như cậu bước tới dưới nhà cô, đứng cạnh cửa nhà cô một lúc. Cô rất hy vọng cậu gõ cửa, lên gác, nói chuyện cùng cô, một câu thôi cũng được.

Nhưng cô chỉ đang khóc, không tạo ra tiếng động, cũng không bật đèn.

Khung cửa sổ của cô tối đen.

Cậu tưởng cô ngủ rồi, đứng một lúc, cuối cùng đã đi.

Ngày hôm sau là chủ nhật, sáng sớm khi Trần Việt chuẩn bị ra ngoài, Mạnh Quân ngồi trên bậc cửa nhà cô, cắn điếu thuốc không châm lửa, ánh mắt cô đơn. Trên bậc cửa cùng với cô là chiếc Iphone màu đen.

Cô ngậm thuốc, ngón tay đánh bậc lửa trong vô thức.

Con báo nhỏ Vân Đóa đang phơi nắng ngoài sân, nghe thấy tiếng bậc lửa, quay đầu nhìn cô một cái, mắt mèo hờ hững. Mạnh Quân trợn trắng với nàng ta, lông mèo toàn thân dựng đứng lên, bùng nổ.

Hồi trước, Mạnh Quân rất thường xuyên coi mèo trên mạng, nhưng cô "Diệp Công thích rồng", không thích mèo thật.

Con mèo Vân Đóa này rất tinh, như phản hồi vẻ không thích phản ứng của Mạnh Quân. Nó nhìn cô một lúc lâu, quay lại một cách miễn cưỡng, bước nhanh đến bên cạnh Trần Việt, trìu mến xoa quanh mắt cá chân của cậu.

Nhóc nịnh nọt.

Trần Việt ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài gãi đầu con mèo, con mèo hạnh phúc ngẩng đầu lên. Cậu vòng những ngón tay dưới cổ nó, gãi nhẹ vào phần cổ dưới. Con mèo híp mắt vui vẻ, cười meo meo, gục đầu vào lòng bàn tay Trần Việt.

Trần Việt trêu mèo, khóe môi cong lên nhàn nhạt.

Mạnh Quân nhìn chàng trai không thích nói chuyện với mọi người này, lại rất thân thiết với mèo.

Sau khi trêu con mèo thì cậu đứng dậy, nhưng con mèo nhỏ vẫn chưa chịu, đi vòng vòng quanh ống quần cậu, kêu meo meo suốt.

Trần Việt lại dừng, khom người sờ đầu nó. Com mèo cào cào ống quần, nhảy một cái vào trong lòng, ngồi lên vai liếm cằm cậu, cái đầu cọ cọ dưới cổ cậu.

Trần Việt ôm mèo trêu chọc nó them một hồi, tưởng như là đang cưng nựng bạn gái.

Mạnh Quân nghĩ trong đầu khó mà giải thích được, nếu cậu có bạn gái, chắc là sẽ rất nuông chiều.

Lúc này Bách Thụ cũng chuẩn bị ra ngoài, nhìn cảnh đó cũng qua chọc con mèo, Nhưng Vân Đóa không cho anh ta đụng vào, nhảy một cái lên cửa sổ, trèo lên mái hiên.

Bách Thụ nói: "Ê, con mèo này, không cho tôi rờ tới lần nào."

Trần Việt cười xong, nói việc chính: "Hôm qua đã bàn xong với bộ trưởng Lí rồi, phê duyệt lãi suất của đợt cho vay thứ ba giảm 0.8 điểm."

Bách Thụ vừa cười vừa vỗ vỗ vai cậu, nói: "Đó không phải một khoản nhỏ, thay mặt mọi người cảm ơn cậu nha. Hôm qua chắc uống nhiều rồi à? Bộ trưởng Lí uống rất dữ, tôi cũng sợ."

"Vẫn ổn." Tràn Việt nói ngắn gọn, "Thôn dân tộc đã hoàn tất thi công, ngày mai đi nghiệm thu một chút. Bộ phận cho vay tín dụng của ngân hàng sẽ qua."

"Được." Bách Thụ lại nói chuyện với Trần Việt một hồi, toàn là nội dung công việc.

Mạnh Quân lắng nghe, phát hiện cậu nói chuyện vô cùng ngắn gọn lại mạch lạc, rất là ung dung điềm tĩnh, trong lời có ý, hoàn toàn không phải dáng vẻ nửa ngày không nói được một câu khi nói chuyện với cô.

Còn đang nghĩ, Bách Thụ chào với cô một tiếng, ra khỏi cửa đi xuống thôn.

Mạnh Quân vẫn còn ngậm điếu thuốc trong miệng, ngơ ngác đáp lại một tiếng, nhìn chăm chằm Trần Việt.

Trần Việt đang định khóa cửa, bắt gặp ánh mắt chòng chọc của cô.

Cậu nói: "Bớt hút thuốc lại. Coi chừng cháy nhà."

Mạnh Quân dơ dơ đầu thuốc chưa châm lên, không bằng lòng nói: "Không có châm, tôi cai thuốc rồi."

"Ồ" Cậu không nhiều lời, khóa cửa xong, nghĩ thầm mình đúng là không có khiếu hài hước.

Mạnh Quân nín thở một cái. Hôm nay cô sẽ ở một mình trong sân cả ngày với một con mèo mà cô không ưa hoặc không ưa cô.

Mạnh Quân chịu hết nổi, mở miệng: "Cậu đi đâu vậy?"

Trần Việt nói: "Thôn Tương Lâm."

Mạnh Quân không biết thôn Tương Lâm ở đâu, mắt lớn trừng mắt nhỏ với cậu, hỏi: "Đi làm gì thế?"

Trần Việt nói: "Trường tiểu học của thôn có một quỹ xóa đói giảm nghèo đang xây lớp học y tế, qua đó xem tiến độ."

Mạnh Quân nói: "Xa không?"

Trần Việt nói: "45 phút."

Mạnh Quân dù cô có hỏi thế nào, cậu ta cũng sẽ không mời cô, thế là nói: "Tôi đi được không?"

Trần Việt hơi bất ngờ, nói: "Cậu muốn đi?"

Mạnh Quân: "Ò"

Trần Việt: "Đi thôi."

Vân Đóa lặng lẽ đi phía sau hai người, tới ngoài cửa thì ngừng catwalk, xem chủ nhân khóa cửa sân lại.

Trần Việt lên xe bán tải, Mạnh Quân ngồi vào ghế phụ lái: "Hôm nay không đi xe ba gác à?"

Trần Việt nói: "Phải chở ít đồ. Thắt dây an toàn."

Mạnh Quân làm theo, miệng lại nói: "Trên núi không có xe gì sao, còn phải chở đồ nữa."

Trần Việt nói: "Cậu muốn gây chuyện gì nữa, đền không nổi."

Mạnh Quân cài dây an toàn xong, tự hỏi xem câu đó của cậu ta có ý gì.

Bỏ đi, "Mạnh Quân" chỉ là dân nghiệp dư, Người như Trần Việt đâu phải kiểu thích hóng drama? E là còn chẳng biết Lâm Dịch Dương là ai.

Kể cả có biết, chắc cũng không quan tâm. Suy cho cùng thì cô với cậu ta cũng chỉ là bạn học cũ không còn liên lạc và cũng ít giao du mà thôi.

Bốn năm mươi phút đường núi, xe bán tải chạy một đừng băng qua cánh rừng, khe suối, ruộng bậc thang, nông trường, cuối cũng đã đến nơi.

Một thôn nhỏ tập trung nằm ở nửa sườn đồi, bốn năm mươi hộ gia đình, xây dựa vào núi, đều là những ngôi nhà xây bằng gạch vuông. Mái nhà rộng và phẳng, xếp tầng như những bậc thang. Phong cách khác với trấn Thanh Lâm.

Trần Việt nói, kiểu kiến trúc này gọi là nhà cọ đất.

Họ xuống xe đi bộ vào thôn. Đường thôn nhỏ hẹp, cỏ dại mọc quanh những bức tường đất. Nhiều người trong trang phục dân tộc sặc sỡ đang phơi thóc trên mái nhà, bẻ ngô.

Thỉnh thoảng có vài người tò mò thoáng nhìn xuống.

Dọc đường tới đây, không thấy người trẻ tuổi, chỉ có người già và trẻ em ở lại.

Trường tiểu học nằm ở nơi cao nhất của thôn, quan sát được hết cả thôn những mái nhà hoàng thổ và những thử ruộng bậc thang, phía xa là những dãy núi chạy dài.

Trường tiểu học chỉ có một dãy nhà gỗ lợp ngói làm lớp học, ba mặt là một mảnh đất hoàng thổ bằng phẳng, có vách đá cheo leo, một nền bê tông mới xây, dùng làm sân chơi.

Dưới vách đá là mái nhà của những gia đình, phơi đầy thóc và rơm rạ.

Mạnh Quân đứng bên trên, phía dưới là một bà lão đang phơi thóc, hạt thóc vàng óng phát ra tiếng xào xạc, nghe lại có chút vui tai.

Không biết từ con hẻm nào truyền tới tiếng gọi con ních và tiếng chó sủa. Trong lối đi giữa hai ngôi nhà thổ, hoa phượng đong đưa; khói bếp bay lên từ một mái nhà, mùi củi gạo thoảng đưa ngào ngạt.

Mạnh Quân nhìn xuống một lát, đi lại nhà gỗ kiếm Trần Việt.

Phần cuối nhà gỗ được thiết kế xây dựng một gian nhà gạch tường trắng mới tinh, sáng sủa sạch sẽ. Phía trong bày khoảng mười máy tính, trên giá sách xung quanh để đầy các loại sách phổ cập khoa học phổ biến như "mười vạn câu hỏi vì sao" "chuyến xe kỳ diệu".

Trần Việt và Lí Đồng, còn có một giáo viên trung niên của thôn đang ở trong.

Trần Việt nói chuyện bằng tiếng địa phương: "Lớp an toàn sinh lí vẫn phải mở, thầy Lí có thể hỗ trợ chương trình học này."

Thầy giáo nói: "Một số phụ huynh không đồng ý. Họ không thể chấp nhận cho con nhỏ học cái này. Công tác này khá nan giải."

Lí Đồng nói: "Thầy Biên, tôi thảo luận trước với Trần Việt một chút."

Thầy giáo họ Biên ra khỏi lớp.

Trong lớp, Trần Việt lật dở một cuốn sách.

Lí Đồng nói: "Không thì đợi thêm một chút."

Trần Việt: "Hai năm trước, một năm trước, toàn nói như vậy."

Lí Đồng muốn nói gì đó, Trần Việt nói: "Lớp học này có tác dụng gì tôi và cậu đều rõ."

"Tôi biết." Lí Đồng nói, "Chỉ là khó thực hiện quá. Lại xin quỹ tài trợ, cho thêm vài người tới đi. Giáo dục sinh lý này mới quá, rất khó làm."

Mạnh Quân vẫn đang đứng sau cửa lớp, bên cạnh vang lên một tràng tiếng bước chân. Sáu bảy bé gái đen nhẻm chạy qua cô, quần áo sặc sỡ tràn vào lớp: "Cô Lí!"

Lí Đồng ngồi xuống cười đón bọn chúng, hỏi: "Bài hát lần trước cô dạy, biết hát cả rồi chứ?"

"Biết!" Bọn trẻ không đợi hỏi đã cất lên hát, "Em không hề không hề, em không hề bị anh gạt đâu, giữa hai chúng ta không có gì để nói hết, anh đừng có đừng có, anh đừng có đụng rồi hôn em, hãy vui vẻ cùng giữ khoảng cách....."

Trần Việt đã thấy Mạnh Quân đứng sau cửa.

Mạnh Quân xem tình hình, cảm thấy đứng đó cũng không ý nghĩa gì, quay trở ra bên sân.

Lúc này mặt trời đã lên cao, sương mù dần tan, những hạt thóc vàng lấm tấm trên mái nhà của từng hộ dân, xen lẫn trên cao, trời trong và núi xanh vô cùng tươi đẹp.

Trần Việt đi lại đứng cạnh cô, nhìn xuống thôn lạc.

Mạnh Quân những ngày này phiền mộn trong lòng, muốn nói chuyện, lại không muốn chủ động nói ra. Gặp phải Trần Việt là kiểu bạn không mở miệng cậu ta cũng không nói chuyện, cô càng chán hơn.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay vò mạnh đám cỏ dại.

Trần Việt khó khăn mở miệng trước, nói: "Đừng nắm nữa. Đất sắp trụi rồi."

Mạnh Quân không phản ứng, vẫn còn nắm.

Trần Việt nhìn ra, trạng thái dạo này của cô rất không đúng, bèn hỏi: "Tâm trạng cậu không tốt?"

Mạnh Quân nói: "Không có."

"Ồ" Trần Việt dừng một lát, nhẹ giọng hỏi: "Mẫu thuẫn với giáo viên hỗ trợ trong văn phòng?"

"Mẫu thuẫn gì chứ?" Thoạt đầu Mạnh Quân không hiểu, nghĩ một hồi đã rõ, "mẹ nó, ba cô gái kia mách lẻo rồi?" Cô cảm thấy không tin được, "Buồn cười quá vậy?"

Trần Việt giải thích: "Không phải mách lẻo, là hiệu trưởng Đao trùng hợp đi ngang qua, sợ các cô có chuyện gì...."

Gai khắp người Mạnh Quân đều dựng lên hết, bực bội nói: "Là bọn họ cứ âm dương quái khí mỉa mai tôi trước, tại sao tôi không được đáp trả? Nếu như cảm thấy tôi mặc quần áo không phù hợp, chỉ cần nói thẳng với tôi, tôi có thể đổi. Lại nói, tôi vốn chỉ muốn mặc đẹp chút, học sinh nhìn cũng thấy vui, cậu không nói gì chứ?"

"Tôi không cảm thấy không phù hợp." Trần Việt nói, "Trước giờ tôi không cho rằng, đến dạy với tư cách là tình nguyện viên, thì nhất định phải làm vẻ thật khổ sở."

Mạnh Quân hỏi ngược: "Vậy cậu tới khởi binh hỏi tội làm gì?"

Gió núi ùa vào, thổi bay mái tóc đen của Trần Việt.

Cậu nói khẽ: "Tôi hỏi chuyện này...hiệu trưởng nhờ tôi hỏi chuyện này, là vì quan tâm. Bà ấy sợ cô cảm thấy bị bài xích, sợ cô không vui. Trước hết cậu đừng kích động."

Mạnh Vân sửng sốt, có chút hụt hẫng, nhưng trong chốc lát, cô quay đầu đi: "Đúng. Tâm trạng rất không tốt." Cổ họng cô nghẹn lại, "Không biết vì sao, hình như tôi là giáo viên thất bại nhất. Học sinh của tôi đều ở tuổi vị thành niên, đều đang nổi loạn. Mọi thứ với tôi đều ngoài tầm kiểm soát."

Trần Việt giật giật khóe miệng, có chút chua xót.

Mạnh Quân hỏi: "Cậu muốn nói gì cứ nói thẳng."

Trần Việt cố gắng để nói uyển chuyển: "Có thể do cậu chưa đủ tận tâm."

Trên mặt Mạnh Quân châm chít như mùi cay xộc lên một cái, nói từng chữ: "Tôi đã tận tâm."

Trần Việt không nói tiếp. Không phải cậu bị cô thuyết phục, mà cậu không muốn tranh cãi với cô.

Mạnh Quân nhìn ra được, nhịn một hồi, nói: "Tôi cố hết sức rồi."

Trần Việt nói: "Ví dụ?"

Mạnh Quân cảm thấy người này rất giỏi trong việc chọc cô cáu kỉnh, bỗng đứng lên: "Tôi rất cố gắng chọn những bài hát hay, nghĩ mọi kiểu trò trời để nâng cao hứng thú cho bọn trẻ. Tôi không phải giáo viên chuyên nghiệp, tôi tìm giáo án khắp nơi, tận sức mà dạy, nhưng bọn trẻ không thấy hứng thú, không nghe giảng, tôi thật không biết trong đầu bọn trẻ đang nghĩ gì, không hề cảm kích lấy một chút."

Trần Việt dường như có hơi ngạc nhiên với lời cô nói, nhưng lại có vẻ không quá ngạc nhiên.

Cậu nói: "Trước khi cậu đến đây, có từng nghĩ tới sao phải mở lớp âm nhạc không? Bản thân nguồn lực tình nguyện viên đã đủ cằn cỗi, tại sao phải lãng phí vào các bài học âm nhạc? Ở nơi vừa nghèo vừa khổ này, dùng âm nhạc làm gì? Xa xỉ lại lãng phí. Cậu xem, cậu cũng đã dạy nhạc rồi, họ vẫn cứ không tiếp nhận nó?"

Mạnh Quân im lặng.

Cô thừa nhận, lúc cô đăng ký thực ra đã có ngờ vực về việc này. Nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ muốn trốn khỏi công việc và Thượng Hải, thay đổi môi trường mới, bốc đồng chạy tới đây.

"Bởi vì khi học hết cấp hai, rất nhiều người tự động bỏ học." Trần Việt nói, "Nhiều đứa trẻ không có niềm vui với cuộc sống trường học. Họ học xong chương trình giáo dục bắt buộc, cũng không hiểu được ý nghĩa của việc học là gì."

Mạnh Quân hỏi ngược: "Lớp học nhạc thì có thể?"

"Không thể." Trần Việt nói, "Nhưng ai cũng có thể hát, ai cũng có được niềm vui từ đó, có thể mơ tưởng, có thể hy vọng. Cuộc sống khổ, học tập cũng khổ, không có niềm vui rất dễ bỏ học, bỏ cuộc. Không có hy vọng, sẽ rất khó để kiên trì bước tiếp."

Mạnh Quân không nói.

"Đây cũng là lý do tôi không phản đối cậu mặc quần áo đẹp cho họ xem. Trong mắt bọn trẻ, đây là một phương diện đẹp đẽ khác trong thế giới của chúng. Nhưng nếu cậu cảm thấy đến nơi đây chỉ là cho đi tình cảm, cho rằng tùy tiện làm gì đó là có thể ứng phó với chúng, làm cho chúng vừa lòng mãn ý, vậy cậu không thích hợp để hỗ trợ giảng dạy, cũng hoàn toàn không tận tâm."

Mạnh Quân nói: "Bình thường cậu không nói chuyện, lại giải thích cho tôi từng câu từng câu. Vậy sao phải nói, cậu đi làm thầy giáo đi!" Nói xong, cô cũng biết câu này không chừng mực, tức thời thấy xấu hổ vô cùng, quay đầu bỏ đi.

Đi được mấy bước, lại quay người, xông về phía cậu.

Vừa rồi Trần Việt mất bình tĩnh, không kiềm được để lùi một bước; cô bước dài tới trước mặt Trần Việt, ngẩng lên: "Tôi chỉ mới tới, vẫn chưa thích ứng. Đợi tôi thích ứng rồi, học sinh của tôi tuyệt đối sẽ học tốt, cậu đợi đó đi."

Cô nói xong, giận đùng đùng bỏ đi.

Trần Việt đút tay vào túi đứng trên con dốc, nhìn hình bóng cô khuất dần sau tầng lớp những con hẻm nhỏ.

Cậu nghĩ, có lẽ mình đã làm khó cô rồi.

Không phải cậu không biết tình trạng hỗn loạn hiện nay của cô.

Lí Đồng đi qua, hỏi: "Mạnh Quân sao vậy?"

Trần Việt: "Không sao. Tôi về trước đây, khi nào cậu về?"

Lí Đồng nói: "Ngày mai. À, Bách Thụ bận hả?'

Trần Việt đã bước đi xuống, nói: "Cậu tự mình đi xem."

.....

Trần Việt đi tới xe bán tải, Mạnh Quân đang ngồi trên ghế phụ lái, nghiêng đầu không nhìn cậu.

Trần Việt nghĩ, hễ mà cô biết đường về, cô đã tự về rồi.

Cậu lên xe, khởi động, xoa dịu nói: "Trong thôn này có vài học sinh cơ sở và phổ thông của trường học trấn Thanh Lâm, cũng có học sinh của cậu."

Mạnh Quân không nói chuyện, coi cậu là không khí.

Trần Việt biết tính cô, đánh vô-lăng: "Lên núi trước, khoảng nửa giờ sau quay lại."

Mạnh Quân quay qua, giọng điệu cứng ngắc: "Đi đâu?"

Trần Việt: "Tôi đến nhà máy lấy một ít số liệu."

Cậu thoáng nhìn biểu hiện của Mạnh Quân qua gương, dường như có hứng thú với "nhà máy" "số liệu", nhưng cuối cùng cô không nói gì, cường điệu quay đầu đi chỗ khác.

Đi một đoạn đường ngắn, những giọt mưa dày đặc nện vào kính chắn gió, nhiệt độ giảm xuống.

Trần Việt lấy áo khoác trên lưng ghế xuống đưa cho Mạnh Quân: "Mặc vào."

Mạnh Quân đã cảm nhận được hơi lạnh, không bướng với cậu, mặc áo khoác của cậu vào.

Trên áo khoác có hơi thở của người đàn ông, cô còn không quên xéo xắc một câu: "Áo gì hôi muốn chết."

Lần này Trần Việt hơi sửng sờ, không đáp trả lại cô.

Mạnh Quân thu mình trong áo khoác, trông ra núi rừng mù sương bên ngoài cửa kính lờ mờ.

Mùi trên áo của cậu không giống với người khác, không có mùi sữa tắm hay bột giặc, là hoóc-môn đàn ông rất nhạt, cũng có mùi gần giống mùi thông rừng. Còn......rất dễ ngửi.

Xe càng lên núi, nhiệt độ càng giảm.

Mạnh Quân bắt đầu run lên lẩy bẩy, từ trong kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt của Trần Việt, hậm hực nói: "Tôi mà bị cảm rồi cậu bồi thường cho tôi!"

Trần Việt: "Thiệt ngại quá."

Cậu trả lời quá nhanh, Mạnh Quân lại câm nín.

Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa đập vào chiếc xe.

Trần Việt nói: "Mạnh Quân."

"Hả?"

"Có lúc tôi nghĩ." Cậu đắn đo một chút, vẫn muốn đùa với cô một câu, bèn nói, "Có phải cậu từng bị chó cắn không, bệnh chó dại vẫn chưa khỏi."

".........." Mạnh Quân trợn tròng hai mắt, thật sự nổi khùng, xe thắng lại, cậu lập tức kéo phanh tay.

Ngoài trời đã mưa lớn, không nhìn rõ được gì.

Cậu nhanh chóng đổi chủ đề, nói: "Cậu ở đây đợi tôi một lát, đừng xuống xe, đừng chạy lung tung."

Mạnh Quân cạn lời: "Mưa lớn như vậy, tôi xuống xe chạy lung tung được à?"

Trần Việt: "Cũng phải nhắc nhở một chút, vì xét thấy cậu có thể làm mọi thứ bất chấp mọi hoàn cảnh."

Mạnh Quân: "............"

Cậu nhặt chiếc túi chống nước màu đen trên ghế sau, đẩy cửa xuống xe.

Chốc lát khi cánh cửa mở ra, hơi lạnh ào ạt tràn từ bên ngoài vào, Mạnh Quân rung mình vì lạnh.

Giây kế tiếp, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

Mạnh Quân nghiến răng cành cạch, xuyên qua cần gạt nước thấy cậu chạy vào trong mưa, chỉ mặc một chiếc áo phông.

Sau đó cô nhận ra áo khoác của cậu đang khoác trên người cô.

Cần gạt nước chuyển động qua lại, tầm mắt lúc thì mờ mịt, lúc thì rõ ràng.

Trong màn mưa, phía trước có một khu nhà xưởng đơn sơ giống một đoàn container, chiếm diện tích không lớn.

Trên bức tường bên ngoài nhà xưởng được viết lên bốn chữ màu đỏ "Trung X điện lực."

Mà đằng sau nhà xưởng......

Qua tấm màn mưa, Mạnh Quân nằm trên bảng điều khiển nhìn lên bầu trời, một chiếc cối xay gió khổng lồ màu trắng trên sườn đồi phía sau công xưởng. Ba cánh quạt tam giác xoay chầm chậm trong mưa gió.

Cô ngạc nhiên trước chiếc cối xay gió khổng lồ, nhưng bị hạn chế bởi thùng xe và cơn mưa, không thể thấy hết toàn bộ.

Bọc trong chiếc áo khoác, cô vẫn bị lạnh, ngửa mặt trông lên cối xây gió, cả người run lẩy bẩy.

Đợi không biết bao lâu, cửa xe bị mở ra, Trần Việt vào trong xe, khóa của lại.

Người cậu đã ướt sũng hết, lấy khăn trên xe lau từ hai bên má tới cánh tay. Tóc cậu ướt đẫm, từng hàng nước chảy xuống không ngừng. Chiếc áo phông cũng ướt dầm dề dán chặt vào người.

Mạnh Quân muốn cởi áo khoác, nói: "Cậu mặc áo vào đi."

Cậu lắc đầu: "Cậu mặc đi. Lát nữa là khô rồi."

Người đàn ông này cứng đầu, Mạnh Quân cũng lười tranh cãi với cậu.

May thay khi xuống núi không lâu, mưa đã tạnh. Ánh nắng chiếu làm người ta choáng váng.

Mạnh Quân nghĩ về chiếc cối xay gió màu trắng khi nãy, vốn muốn hỏi cậu gì đó. Nhưng nói chuyện nghĩa là cô phải tự mở lòng một phần.

Thôi đi.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.

Mây trắng trên núi như tuyết, cối xay gió trong mây, như mộng như ảo.