Editor: Jasmin
_________
Hôm qua trời mưa, cả sân trường ngập nước, các giờ tập thể dục bị hủy bỏ. Đủ 20 phút để nghỉ giải lao, tiếng hò reo của học sinh vang dội khắp khuôn viên trường.
Giờ học tiếp theo là tiết âm nhạc của lớp sơ trung (3), Mạnh Quân ngồi trong phòng học âm nhạc lật lại danh sách lớp, trừ một vài học sinh khá sôi nổi, cô không thể nhớ hết tất cả học sinh.
Mấy ngày nay, cô đã tìm kiếm các chiến lược hỗ trợ giảng dạy khắp trên mạng, toàn là mấy lời sáo rỗng về sự cống hiến và tình yêu thương.
Tối qua cô đã lật những phần trọng trọng tâm của giáo án viết lại ba lần, vẫn không chắc rằng mình có thể khơi gợi hứng thú của học sinh hay không. Cô đau đầu vì lớp học tiếp theo.
Trần Việt nói cô "không tận tâm", cô không chấp nhận. Nhưng không thể phủ nhận là cô đã "khinh địch". Cứ tưởng rằng những công việc tình nguyện kiểu này, bạn cho thứ gì, đối phương cũng tiếp nhận tất thảy. Đúng là đã quá cao cao tại thượng rồi.
Ngoài lớp học có tiếng kèn harmonica, xen lẫn với tiếng của vỏ lon rỗng, tiếng gõ nhịp của thanh tre xuống nền bê tông, giai điệu du dương, hơi hướng phong cách dân tộc, thế nhưng lại mang cảm giác nhịp điệu của kim loại. Qua khúc dạo đầu, các thiếu niên hát lên một bài ca dao, là ngôn ngữ dân tộc thiểu số, điệu hát dân gian với âm cuối ngâm dài.
Mạnh Quân đứng lên ra khỏi lớp học.
Trên một tấm xi măng được đút sẵn phía đối diện sân chơi, một nhóm học sinh cơ sở tụ lại có kẻ đứng người ngồi, Bạch Diệp thổi harmonica, Long Tiểu Sơn một tay cầm gậy gỗ, một tay cầm thanh tre gõ xuống nền xi măng, Dương Lâm Chiêu cầm dây thép gõ vào lon rỗng, mười mấy thiếu niên thì hát vang ca khúc.
Mạnh Quân vốn muốn dùng điện thoại ghi lại, nhưng không muốn mạo hiểm khi mấy học sinh phát hiện sẽ giải tán đi, bèn thưởng thức từ xa.
Nụ cười thiếu niên tùy tiện, giọng hát lại phấn khởi.
Mạnh Quân mất tập trung, không biết những bài hát mà cô tự viết kia, lúc để cho thính giả nghe họ có cảm động như bây giờ không.
Mạnh Quân mãi nhìn, mãi nghe, mãi tới khi chuông vào học vang lên. Các học sinh tụ lại như những viên bi, nhanh chóng chạy về lớp học của mình.
Nhóm học sinh phía đối diện cũng ngừng giọng hát, đi qua hướng Mạnh Quân, kề vai nhau vào lớp học. Chỉ có Tây Cốc mỉm cười với cô một cái.
Trải qua một hai tuần, sự hiếm lạ, quí mến và thiện chí của họ dành cho cô đã tan thành mây khói.
Mạnh Quân biết họ vốn cũng không thích cô. Có thể cô và các giáo viên dạy nhạc ngắn hạn trước đó cũng không khác, hoặc có lẽ trong lòng họ cô còn kém hơn một chút.
Cô ôm tay bước vào lớp, hơn bốn học sinh nhắm mắt làm ngơ, vẫn to nhỏ nói chyện riêng.
Cô cũng không nói gì, kéo ghế ngồi trên bục giảng, cầm guitar lên, hơi suy tư, nhớ lại điệu hát dân gian lúc nãy, ngón tay gảy vào dây đàn. Bài hát họ hát trong sân chơi vừa rồi vang lên trên dây đàn guitar, biểu diễn lại với một kiểu phong vị rất khác.
Lớp học yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn chằm chằm Mạnh Quân.
Mạnh Quân chơi được một nửa, ngẩng lên, hỏi: "Là điệu này phải không?"
Có người đáp: "Đúng rồi!"
Có người hỏi: "Cô ơi cô có nghe bài "Say rượu" rồi ạ!"
Mạnh Quân nói: "Vẫn chưa, hôm nay mới nghe lần đầu. Mọi người hát rất hay, nhưng cô nghe không hiểu."
Bạch Diệp nói: "Là tiếng Va, cô giáo không biết nói tiếng Va."
Dương Lâm Chiêu nói ngay: "Có lời bài hát tiếng Trung."
Mạnh Quân: "Vậy mọi người làm thầy đi, dạy cô hát bài này nhé."
Học sinh bắt đầu hứng thú, sôi nổi: "Lời bài hát, viết lời trước."
Mạnh Quân: "Ai lên đây viết lời lên bảng."
Mấy học sinh xô qua đẩy lại, Mạnh Quân nhìn một cái, gọi tên: "Dương Lâm Chiêu, Long Tiểu sơn, hai em lên đây viết."
Dương Lâm Chiêu lập tức nhảy dựng lên, người yên tĩnh nhất lớp Long Tiểu Sơn nấn ná một hồi, rất ngại ngụng, nhưng vẫn đúng dậy.
Hai người bước lên bảng, trao đổi với nhau, nhớ lại lời bài hát tiếng trung.
Rất nhanh, Long Tiểu Sơn cầm phấn viết: "Em không tôn trọng anh thì anh tôn trọng em, em không yêu anh thì anh yêu em, hãy để hai ta cùng say, để chúng ta cùng say......"
Viết tới đoạn thứ hai, cả hai đều không nhớ được, quay xuống hỏi các bạn.
Cả lớp kêu réo nói nhao nhao, như muốn nổ tung:
"Tiểu Sơn, là tôn trọng em tôn trọng em anh tôn trọng em!"
"Không phải!"
"Cậu hát nhảm!"
"Là kính trời."
"Đúng. Ồ, đúng rồi, kính trời kính đất nên kính trọng em."
"Còn câu tiếp theo?"
"Một đến hai đi tình cảm này."
"Không phải hai đi, là hai đến, một đến hai đến."
Mấy học sinh ríu ra riu rít, cả lớp tham gia phát biểu ý kiến với hai bạn trên bục giảng, cuối cùng cùng ghép lời bài hát lại hoàn chỉnh. Mạnh Quân đang nhìn lời bài hát trên bảng,
"Cô ơi" Thành Hạo Nhiên ngồi dãy cuối ngẩng đầu kêu lên, "Cô có uống rượu không?"
Mạnh Quân nói dối, bảo: "Không uống mấy."
"Ồ......" khắp phòng có vài tiếng chế giễu.
Mạnh Quân cười: "Tửu lượng không cao, dễ bị say."
Dương Lâm Chiêu gọi: "Cô ơi, Bắc Thượng Quảng không tin vào nước mắt, Vân Qúy Xuyên không tin vào cơn say."
Cả lớp đều cười.
Mạnh Quân cũng cười, nói: "Được rồi, các bạn học, bắt đầu dạy cho cô đi."
Các học sinh đồng thanh hát. Họ hát một câu, cô hát một câu.
Bài này không khó, một lần là Mạnh Quân đã biết.
Dương Lâm Chiêu cười: "Cô Mạnh Quân, học nhanh quá đi. Qúa là đỉnh!"
Mạnh Quân bảo: "Chúng ta hãy thêm một số "âm hưởng" cho bài hát này đi."
Mấy học sinh không biết "âm hưởng" có nghĩa gì.
Mạnh Quân cầm guitar đàn dạo đầu, tạm thời sáng tác đoạn hộp âm; lại buông đàn xuống, vỗ tay, lại vỗ bàn, tiếng vỗ tay, tiếng vỗ bàn nhanh chóng trở nên nhịp nhàng.
Mấy học sinh rất nhạy bén, nghe một lần đã cảm nhận được, nóng lòng muốn thử, bắt đầu vỗ tay vỗ bàn.
Mạnh Quân nói: "Cũng có thể thêm tiếng bàn chân."
Cô vỗ bàn, nhịp chân, âm điệu được phát ra.
Học sinh nhanh chóng làm theo, cô dạy vài lần, cơ bản đã hoàn chỉnh.
Mạnh Quân ôm guitar lên, nói: "Nào, chúng ta cùng thử một lần."
Cô nhịp chân tại chỗ, điều chỉnh âm sắc phía trước.
Học sinh bắt đầu vỗ tay gõ bàn, nhịp trống hòa cùng tiếng đàn ghi ta, khi giai điệu xong, mọi người cùng hát. Giai điệu đi kèm, nhịp phách gõ vang, thiếu niên cùng nhau hát vang, ánh sáng nơi đáy mắt long lanh.
Họ càng hát càng có sức sống, hát đến đoạn thứ hai, có học sinh thậm chí còn phấn khích thêm vào một nhịp vỗ nhanh khi ngắt quãng, còn có học sinh huýt sáo phối hợp theo.
Mỗi người đều là nghệ sĩ biểu diễn trong dàn nhạc giao hưởng, hát cao, ngẫu hứng, thêm phách, chuyển nhịp, hài hòa và còn kêu ngạo.
Càng về cuối, các thiếu niên đồng thanh hét lên: "Ôi này haha này ôi haha!" càng gõ càng sôi nổi, Mạnh Quân vỗ đàn đóng dây, bài hát kết thúc, dứt khoác gọn gàng.
Cả lớp điên cuồng hò hét, cười lớn, vỗ tay.
Mạnh Quân quan sát những khuôn mặt tươi cười, cuối đầu sờ vào dây đàn guitar, bất giác cong môi.
Giờ học này trôi qua nhanh chóng.
Chuông tan lớp vang lên, lúc học sinh ra khỏi phòng học, không ít người hân hoan chào hỏi cô: "Tạm biệt cô Mạnh."
"Cô giáo Mạnh tiết sau gặp lại~"
"Tạm biệt." Mạnh Quân đáp lại từng người một, Dương Lâm Chiêu còn chạy tới đập tay với cô.
Lớp học rất nhanh trở nên trống trãi, Tây Cốc vẫn còn ngồi trong góc.
Tây Cốc hôm nay hơi bất thường, cả tiết học không mấy hào hứng. Tan học rồi, vẫn nằm dài trên bàn một lúc rồi mới từ từ đứng dậy.
Mạnh Quân nhìn môi cô bé tái nhợt, hỏi: "Tây Cốc, em thấy chỗ nào không khỏe hả?"
Tây Cốc thì thầm nói: "Cô Mộng Mộng, con đau bụng quá."
Trường học không có phòng y tế, Mạnh Quân đưa cô bé đi phòng khám sức khỏe bên ngoài. Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói: "Không có gì đâu, sắp có kinh nguyệt, nghỉ ngơi cho tốt là được."
Trên đường về trường học, hai má Tây Cốc đã đỏ ửng, nói: "Em đi tìm thầy Trương xin nghỉ phép, muốn về nhà ở hai ngày."
"Được."
Tây Cốc đi tới văn phòng ban chủ nhiệm.
Mạnh Quân thì đi tới cửa hàng nhỏ, tìm nửa ngày vẫn không thấy thương hiệu băng vệ sinh cô quen thuộc, nên cô chọn một cái trông tươm tất nhất, ban ngày ban đêm gì cũng mua, để trong một túi ni-lông đen.
Đi tới cổng trường, nhìn thấy Tây Cốc đeo cặp đi ra.
Mạnh Quân nhét túi ni-lông vào cặp cô bé, kiên nhẫn giải thích: "Màu hồng để dùng ban ngày, màu xanh để ban đêm dùng khi đi ngủ. Khi dùng, xé miếng dán ra rồi dán lên quần, gấp đôi cánh nhỏ lại là được rồi."
Mặt Tây Cốc lúc đỏ lúc trắng, ghi nhớ, gật gật đầu: "Cảm ơn cô Mộng Mộng."
Mạng Quân nhìn dáng vẻ cô bé vẫn còn yếu, nghĩ tới giờ học hôm nay đã đổi với giáo viên thể dục, nói: "Tây Cốc, cô đưa em về nhà."
Tây Cốc xua tay: "Nhà em rất xa. Cô ơi sợ cô không đi nổi."
Mạnh Quân nói: "Không sao."
Cô dỡ cặp sách xuống, xoay đầu cô bé qua, không cho nghi ngờ nói: "Đi thôi."
Có lẽ đang rất đau bụng, Tây Cốc không nói gì hết.
Mạnh Quân cũng không nói, hai người dọc theo một con đường trên trấn vầ hướng bắc, không bao lâu đã ra khỏi trấn.
Đi qua một điểm dân cư mới xây ngoài trấn, bên cạnh những cánh đồng lúa là những dãy nhà dân dụng có gác, trời xanh và núi xanh, tường trắng và ngói xám. Một nhóm công nhân viên của trấn đưa một nhóm đàn ông mặc vest bên ngoài tới, cầm bảng vẽ kỹ thuật di chuyển qua lại giữa các gian nhà.
Từ xa Mạnh Quân đã nhìn thấy TRần Việt, những người khác thường có nước da đen, vóc dáng thấp bé, Trần Việt có vẻ cao hơn họ rất nhiều, nhìn qua là biết được.
Băng qua bốn năm cánh đồng lúa xanh, Mạnh Quân cũng không hỏi nhiều, dọc theo con đường nhỏ đi tiếp.
Đi không tới hai mươi mét, nghe thấy tiếng Trần Việt gọi cô phía sau: "Mạnh Quân!"
Mạnh Quân quay đầu.
Tây Cốc không để ý, vẫn cuối đầu im lặng đi về trước.
Trần Việt đi dọc theo cánh đồng lúa tới chỗ gần cô nhất, cách một mét khối lúa, hỏi: "Đi đâu?"
Mạnh Quân nói: "Tôi không có bỏ tiết."
Trần Việt: "Tôi không có ý đó."
Mạnh Quân nói: "Cô bé đó không khỏe, tôi đưa nó về."
Trần Việt nheo mắt nhìn một cái, nói: "Đó là Tây Cốc?"
Mạnh Quân: "Ò."
Trần Việt nói: "Cô bé tự biết đi về. Cậu đừng đưa nữa."
Mạnh Quân: "Cô bé nhỏ quá. Với lại, hôm nay tôi không có việc."
Trần Việt nhìn cô nửa ngày, nói: "Nhà cô bé rất xa, còn là đường núi, cậu không đi bộ qua được. Nếu đi qua được, cũng không đi về được."
Mạnh Quân nghi ngờ, trong mắt Trần Việt, cô là một kẻ phế vật.
Cô không phản ứng nữa, lạnh lùng nhìn cậu một cái, quay người bước nhanh tới trước. Con bé Tây Cốc này đi quá nhanh, với bản lĩnh này, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng chìm trong ruộng lúa.
Trần Việt nhìn cô rời đi, không đuổi theo; cậu nhìn điện thoại, ghi nhớ thời gian, quay lại nhóm dự án.
Con đường đi qua những cánh đồng lúa, đầm sen, trang trại, đi vào núi sâu. Hai người một trước một sau, dọc theo con đường núi quanh co lúc lên lúc xuống, suốt đường đi không có bóng người. Mạnh Quân suy đoán, có thể họ đã leo qua ba hoặc bốn ngọn đồi. Cô không hỏi Tây Cốc còn bao lâu, chỉ đi theo cô bé.
Buổi trưa nắng như thiêu đốt, bầu trời trong xanh. Mây trắng như tuyết treo trên đỉnh núi, mặt trời trên cao nguyên nóng đến chói mắt.
Mạnh Quân mồ hôi hễ nhại, hối hận không mang theo kem chống nắng trong túi. Kem chống nắng bôi lúc sáng, bây giờ đã theo mồ hôi trôi sạch sẽ.
Tây Cốc một bóng nho nhỏ đi đằng trước, lực chân phi thường, bước trên đá, băng qua con lạch, trượt xuống dốc, leo lên núi, động tác nhanh nhẹn; Mạnh Quân đi theo phía sau, vẻ chậm chạp, như thể cô là người bị đau bụng, được Tây Cốc hộ tống về nhà.
Đường núi gập ghềnh, bước bộ không ngừng.
Đi bộ từ 11:30 trưa đến 2:30 chiều, ngước mắt không thấy ai.
Bước chân của Mạnh Quân dần dần chậm lại, Tây Cốc tự mình mang cặp sách lên người. Tây Cốc đi phía trước, thỉnh thoảng dừng lại đợi cô.
Cả hai đi đến một vách đá, một khe nứt vắt ngang trước mặt, không có điểm cuối. Vách đá đối diện rộng bảy tám thước, hẻm núi giữa sâu mấy chục thước, đi bộ không có cầu.
Tây Cốc đi tới cạnh vách đá, chui xuống đất.
Mạnh Quân đi theo sau, thì ra có một con dốc sỏi cực kỳ dốc đến đáy vực. Bước chân của Tây Cốc rất nhanh, cát sỏi vàng sột soạt dưới chân cô bé. Mạnh Quân ngồi xổm, từ từ di chuyển xuống bức tường núi. Tây Cốc chạy một lúc, quay đầu đợi Mạnh Quân một lúc.
Mạnh Quânkhông biết mình đi xuống hay trượt xuống. Không dễ gì xuống tới đáy vực, mặt đất đầy đá vụng, Tây Cốc đi đến vách đá đối diện, lại là một dốc đá cong và dốc khác đi lên gần như thẳng đứng.
Mạnh Quân nhìn lên vách đá trước mặt, thấy được sự cụ thể hóa của thuật ngữ "khe và trời" trong sách giáo khoa trung học cơ sở. Cô dùng tay chân đi theo con khỉ nhỏ Tây Cốc lên núi, đầu, mặt và tay dính đầy bụi, dấu vết mồ hôi khắp cả người.
Sau khi băng qua hẻm núi, cả hai tiếp tục đi về phía trước. Dưới chân Mạnh Quân mất cảm giác, toàn thân không nhận thức được, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nhọc, cổ họng như đang bốc khói.
3 giờ 30 phút chiều, cuối cùng cũng đến được thôn nhỏ của gia đình Tây Cốc, tập hợp những ngôi nhà sàn của người Thái.
Lúc này, tất cả những người già trong làng đều đi làm đồng, đến một con chó cũng không thấy.
Tây Cốc nói: "Cô Mộng Mộng, tới nhà em rồi."
Nhà của cô bé là ngôi nhà sàn bằng tre, chuồng cừu ở dưới, người sống ở trên.
Bầy cừu vội vã lên núi, trong chuồng trống không.
Mạnh Quân đạp lên cầu thang tre kêu cót két, đi lên nhìn một cái, gian nhà trên gác lờ mờ ẩm thấp, ăn uống sinh hoạt một chỗ, bếp nút phủ đầy dầu mỡ, giường ngủ vừa nhăn vừa bẩn.
Mạnh Quân không tin được vào thời đại này, lại còn có người sống ở nơi thế này.
Trong lòng cô hơi khó chịu, chỉ nhìn một cái rồi trở xuống.
Tây Cốc múc một bát nước dưới giếng đưa cho cô.
Mạnh Quân uống cạn, lau mồ hôi, nói: "Nhà em không có ai sao?"
Tây Cốc nói: "Ông nội ra đồng, bà nội đi chăn cừu rồi ạ."
Mạnh Quân đoán rằng ba mẹ cô bé chắc là đi làm công bên ngoài, vốn muốn hỏi một chút, lại sợ làm cho cô bé buồn, chỉ nói: "Em nghỉ ngơi cho tốt, cô về đây."
Bỗng dưng Tây Cốc chạy lên gác, chẳng mấy chốc lại chạy xuống, đưa cho cô một gói mì giòn không biết nhãn hiệu gì, ngại ngùng nói: "Cô Mộng Mộng, cho cô ăn."
Mạnh Quân biết đây là món quà vặt yêu thích của cô bé, không chịu nhận, nói: "Cô không ăn. Em để lại ăn đi."
Tây Cốc rất thích cô, làm sao cũng không chịu, vội vàng xé vỏ gói mì đưa cô.
Mạnh Quân lấy trong túi ra một gói hành băm, nói: "Cô thích ăn cái này, chỉ lấy cái này thôi. Phần còn lại để em ăn, được không?"
Bấy giờ Tây Cốc mới chịu thôi, vẫy tay, nói: "Tạm biệt cô Mộng Mộng."
Mạnh Quân ra khỏi thôn, đi một quãng xa rồi ngoái lại, Tây Cốc vẫn đứng trên gian gác của ngôi nhà sàn vẫy tay với cô.
Đi khỏi nhà Tây Cốc, chỉ có khoảng 20 phút, cả người gục ngã. Mạnh Quân không đi được nữa, dừng lại, hai chân rung lên dữ dội, mềm nhũn như bị rút hết sức lực.
Cô ngồi dưới bóng cây, thở hổn hển mười phút, mới chống đỡ hai chân đi tiếp.
Tốc độ trở về chậm hơn rất nhiều, khi cô tới được khe núi, đã là hơn năm giờ chiều.
Đoạn đường dốc, lúc đầu cô cẩn thận nắm lấy những tảng đá, nhưng cũng không khá hơn. Càng đi xuống càng dốc, cô rơi xuống đáy vực, chân bị trẹo, cát đá rơi xuống đầu. Cô quá đau ngồi trên đất cả nửa ngày.
Mạnh Quân không đi nữa, ngồi dưới đáy vực nhìn lên, vách đá cao hàng ngìn mét, bụi cây um tùm, một vùng trời xanh vừa cao vừa xa. Ánh nắng rơi trên tán cây trên đỉnh vách đá, nhảy múa theo gió.
Nơi đây cách Thượng Hải hơn 2.600 km. Đường Hoài Hải, Renaissance SOHO, quán bar, phòng thu,...giống như chuyện ở kiếp trước.
Tới đây được nửa tháng, tưởng chừng một năm, đã đoạn tuyệt hết rồi.
Mà ở nơi xa xôi lặng lẽ này, trái tim cô vẫn là một mảng trống rỗng bấp bênh, chưa từng nhẹ nhõm buông xuống. Bị cô lập với mọi thứ trên đời, cô vẫn luôn tức giận và buồn bã.
Điện thoại reo lên một tiếng hiếm khi, là số máy lạ, thuộc Thượng Hải.
Cô nghe máy: "Ai thế?"
Bên kia không nói chuyện, Mạnh Quân cũng không nói, chờ đợi.
Giằng co nửa phút, Mạnh Quân hết kiên nhẫn, nói: "Lâm Dịch Dương, anh không nói chuyện thì tôi cúp."
Đầu bên kia mở miệng: "Em đang ở đâu?"
Mạnh Quân nói: "Đếch liên quan tới anh."
Lâm Dịch Dương: "Anh đi tìm em."
Mạnh Quân buồn cười: "Anh chê studio thanh minh chưa đủ mệt hả?"
Sau một lúc im lặng, giọng nói anh ta khàn khàn: "Quân Quân, em đừng như thế."
Mạnh Quân lập tức mất kiểm soát: "Anh có bệnh hả mà quản tôi ra sao, nói cho anh biết Lâm Dịch Dương, đời Mạnh Quân này thiếu gì chứ không thiếu đàn ông. Là tôi không cần anh nữa......."
Điện thoại bị ngắt. Không biết là bên kia cúp, hay bị mất tín hiệu.
Không quan trọng.
Mạnh Quân ngồi yên lặng, đôi mắt đã ướt, lấy tay áo lau lau. Càng lau nước mắt càng nhiều, cô bật khóc.
Cô muốn đứng dậy đi tiếp, nhưng lại quá mệt, mệt đến cùng cực, mệt đến nỗi muốn gào thét muốn la to, mệt nên nước mắt càng chảy càng nhiều.
Đấy là lúc cô mới vào công ty, ở phòng rượu bị ông chủ quấy rối, là Lâm Dịch Dương đã cứu cô.
Tính cách anh ta lạnh lùng, nhưng đối xử tốt với cô, là tốt thật. Nếu không thì khi đó cô sẽ không thương tổn. Thật ra mà nói, cô đã thoát ra khỏi cuộc tình thất bại, không yêu anh ta nữa, nhưng lần này lại bị cảm giác tủi nhục và thất vọng vì bạn trai cô đã từ bỏ dễ dàng đeo bám.
Ánh sáng mờ dần, ánh nắng trên đỉnh vách đá nghiêng đi, cô cũng không khóc nữa.
Cô nhìn mắt cá chân đã sưng đỏ, muốn gọi điện cho Trần Việt, Cậu đã nhắc nhở cô từ sớm, cô chẳng chịu nghe.
Mạnh Quân lại ngồi ngơ một hồi, có một cơn gió thoảng qua đáy vực, làm tản đi cái nóng thiêu đốt trên người cô.
Trên vách đá có tiếng xe máy từ nơi nào đó truyền tới, động cơ càng lúc càng gần, cô quay đầu, Trần Việt xuất hiện dưới đáy vực.
Mạnh Quân sững sờ.
Xe máy cán lên đá vụn, dừng lại trước mặt cô.
Cậu chống một chân xuống đất, bảo: "Tôi đã nói rồi, cậu không đi về được."
Ngữ điệu cậu bình thường, không hề có ý trách móc. Nhưng viền mắt Mạnh Quân lại đỏ lên.
Cậu ngây người, bước xuống xe, giọng xoa dịu: "Tôi không có trách cậu."
Mạnh Quân vô cùng uất ức, chỉ vào mắt cá chân, nức nở: "Cậu nhìn chân tôi." Vừa nức nở lại vừa giơ cánh tay lên chỉ, "Toàn bị té ngã hết, đường ở chỗ của cậu kiểu gì không vậy?"
Giống như có mấy con đường thế này là lỗi của cậu hết.
Trần Việt thấy mắt cá chân của cô sưng to, ngồi xổm xuống bên cạnh, muốn chạm vào xem tình hình, lại không dám chạm.
"Đừng khóc nữa." Cậu nhẹ nhàng an ủi.
Mạnh Quân lý lẽ hùng hồn gào lên: "Đau muốn chết sao tôi không khóc được!"
Trần Việt không nói chuyện nữa, đứng lên, vô thức đi vòng vòng xung quanh cô, lại dỗ: "Chúng ta về nhà trước được không?"
Cô không khóc nữa.
Trần Việt mò mẩm trong túi, móc ra một xấp giấy vệ sinh nhăn nhíu đưa cho cô.
Mạnh Quân cầm lấy lau mặt, nghẹn ngào: "Sao lại có mùi dầu máy?"
Trần Việt: "Ồ, quên mất, hình như đã lau máy."
"........" Mạnh Quân vò giấy lại ném vào ống quần cậu, cục giấy bật trở lại rớt xuống đất.
Trần Việt: ".........."
Cô không muốn vứt rác lung tung, lại nhặt bỏ vào túi.
Trần Việt đưa tay ra, cô nắm lấy tay cậu, cậu nhẹ nhàng nhấc lên, cô khuỵu xuống đứng dậy, tiến lại gần cậu.
Cậu không được tự nhiên, hơi hướng về sau né tránh. Mạnh Quân đứng không vững, cậu lại đến gần đỡ eo cô, chỉ cảm thấy mềm tới vô lý.
Cô gần như dựa nửa người vào cậu, ôm chặt cánh tay, trên cánh tay cậu đầy sức lực. Cô nhảy một chân về trước một bước, không đi nữa.
"Sao vậy?"
"Nhũng chân."
Cách xe máy chỉ còn vài bước, Trần Việt mím chặt môi, đột nhiên khom lưng xuống, tay khác vòng ra sau đầu gối cô, bế cô lên kiểu công chúa.
Mạnh Quân như bị hất lên trên không, tim vọt lên tới đỉnh đầu. Còn chưa kịp phản ứng lại, cậu dã ôm cô bước nhanh tới xe máy, thả lên xe ba gác.
Cậu không nhìn cô nữa, cuối đầu ngồi lên xe.
Xe nổ máy.
Mạnh Quân vốn rất tò mò sao dốc núi thì dốc cỡ đó, làm sao mà xe xuống được, nhưng cô lại quá mệt, không có miếng sức mở miệng. Xe máy men theo đáy vực chạy một đoạn, đến một sườn dốc khác, so với đường đi bộ thì chậm hơn, nhưng vẫn còn dốc.
Trần Việt đề hết lực, phóng xe lao lên.
Mạnh Quân nghiêng mạnh về sau, trải nghiệm được cảm giác của một con dê rừng, phía sau là vách đá.
Trần Việt bảo: "Nắm chắc vào, đừng nhìn phía sau."
Mạnh Quân làm theo, hai tay nắm chặt áo cậu, chỉ thấy trời xanh, cây cối, vách đá đang quay cuồng trước mặt. Mọi thứ đều mơ hồ không rõ, chỉ có bóng lưng vứng chãi của cậu.
Bánh xe lăn đều, đất đá bay mù mịt, tròng trành xốc nảy, xiên xiên vẹo vẹo. Tới chỗ cực dốc, Mạnh Quân ngờ rằng hai người sẽ rơi xuống vách núi thịt nát xương tan, cô có hơi sợ, khẩn trương ôm eo cậu.
Trần Việt hơi cứng người, nhưng không phân tâm, cầm láy vững vàng.
Cuối cùng xe máy cũng leo lên vách núi, tăng tốc chạy nhanh trên đường.
Trái tim thắt chặt của Mạnh Quân từ từ thả lỏng.
Khe núi hiện ra trước mắt, rừng cây nhanh chóng bị bỏ lại. Ánh tà dương ngả bóng, gió đêm lướt nhẹ qua mặt.
Mạnh Quân dần dần không mở mắt nổi, cúi đầu ngủ gật, thỉnh thoảng nghiêng về trước, lại thẳng đầu dậy. Trong một lúc mất khống chế, cả người đâm sầm một cái, đầu chúi vào lưng Trần Việt.
Tấm lưng cậu cứng rắn có lực, trên quần áo có mùi nam tính riêng biệt. Không biết vì sao, cô không muốn dịch ra chút nào, mặt vẫn kề sát vào lưng cậu. Hồi lâu, tỉnh táo lại, hơi thẳng người dậy, lẩm bẩm: "Ngại quá."
Nhưng cô quá buồn ngủ, chẳng mấy chốc, lại đâm đầu vào lưng cậu. Lần này cô từ bỏ đấu tranh, nghiêng vào vai cậu chìm vào giấc ngủ.
Người này trông vẻ gầy gò, nhưng cũng tránh gió được.
Chỉ là trong mơ hồ, thấy cảm giác này có hơi quen thuộc, như là đã từng xảy ra chuyện tương tự, nhưng cô không nhớ được. Bất giác, đưa tay ôm lấy eo cậu.
Trần Việt bất động, rong ruổi trên đường núi nhập nhoạng ráng chiều.
Cậu chỉ nhìn thấy con đường núi chạy dài, hai bên đường là cây hồ đào sinh trưởng tươi tốt rợp trời, rậm rì rậm rạp, vô hạn vô bờ.
Cũng như con đường chúng ta đã cùng nhau bước qua vào thuở nào.