Con Đường Tám Ngàn Dặm

Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Jasmin

*Kiểu nhà của Trần Việt và Mạnh Quân được tác giả đăng lên Wechat

chapter content



_______

Mạnh Quân còn nhớ ba tháng trước.

Hôm đó, studio của Lâm Dịch Dương đăng trên Weibo: "Độc thân. Sao tác."

Account clone của cô xuất hiện vô số lời lăng mạ. Mặc dù netizen không biết cô là "Mạnh Quân", chỉ chửi mắng một cái nick ảo, nhưng cô thực sự chẳng phải người tốt tính.

Netizen A: "Buồn nôn, sao không đi chết đi?"

Account clone: "Bạn đi trước, tôi theo sau".

Netizen B: "Chắc nằm mơ cũng nghĩ tới Lâm Dịch Dương, đồ điên. Cô cũng xứng với anh ấy?"

Account clone: "Không lẽ bạn xứng."

Netizen C: "Cô mau bùng nổ tại chỗ đi."

(Baidu: "Bùng nổ tại chỗ", từ thông dụng internet. Đó là một cách thể hiện cảm xúc khi bạn chán ghét những gì một người đang làm, và hy vọng rằng người kia sẽ biến mất ngay lập tức và mau chết đi. Nó rất gần với ý nghĩa của go die. Về nguồn của từ này là từ trái nghĩa của "resurrection in situ" trong thuật ngữ của trò chơi gốc, đó là sự sống và cái chết.)

Account clone: "Bạn làm mẫu trước đi."

Netizen D: "Mày rốt cuộc là thủy quân của nhà nào, nhận bao nhiêu tiền mà làm chuyện bậy bạ vậy không sợ bị quả báo à? Thứ hèn hạ."

Account clone: "Nếu thực sự có báo ứng mà bạn vẫn còn sống à?"

Cô còn đang thõa mãn gây sự, Lâm Dịch Dương gửi một tin nhắn qua wechat: "Quân Quân, em đừng như vậy."

Mạnh Quân quen thói ngạo mạn từ bé, ai chọc cô xù lông, ông trời cô cũng dám lật.

Nhưng ngày đó cô lại thật sự offline. Không những thế, vài ngày sau, cô đăng lời xin lỗi trên Weibo, tự xưng là học sinh tiểu học rảnh rỗi lên mạng YY, đồng thời xin lỗi vì những rắc rối đã gây ra cho Lâm Dịch Dương và nhân viên hậu trường Mạnh.

Kêu ngạo có ích gì, tự phụ thì cũng chỉ là người dưng. Cô bá đạo bao nhiêu, vẫn cứ là một kẻ "móc tim móc phổi" vào thứ tình yêu vụng trộm đã lún quá sâu. Không phải cô không sống thiếu đàn ông được, mà là không thiếu tình yêu được.

Ngoài cửa có bóng người đi qua.

Mạnh Quân bình bĩnh lại, thấy mình đang ở trong một lớp học xa lạ.

Ngoài cửa sổ là trời xanh, cây cối, tầm nhìn bao la, cách Thượng Hải hơn hai nghìn km.

Cô hỏi: "Ai bên ngoài đấy?"

Hai cái bóng gầy gầy ngoài cửa nũng na nũng nịu, xô qua đẩy lại, lâu lâu lại có một bím tóc ló ra khỏi khung cửa, lại rụt về.

Mạnh Quân không qua đó, ngón tay lướt trên phím đàn, nhấn một nốt nhỏ: "Từng đóm từng đóm sáng lấp lánh..." (twinkle twinkle little star)

Tiếng động ngoài cửa ngừng lại. Một cái đầu ló ra, một cô bé chừng 12 13 tuổi, đôi mắt đen láy vừa to vừa sáng, trông thấy Mạnh Quân bèn lập tức co rụt lại.

Mạnh Quân buồn cười, thấy vẻ xấu hổ này, e rằng không phải em gái Trần Việt.

Cô vừa ấn phím đàn, nói: "Tôi thấy em rồi đó."

Cô bé lại thò đầu ra, có phần rụt rè: "Cô là giáo viên dạy nhạc mới à?"

Mạnh Quân nói: "Đúng rồi."

Cô bé thứ hai cũng ló ra: "Chúng em học lớp 1(3) sơ trung."

Lớp 10 giờ là lớp 1(3) sơ trung.

Mạnh Quân nói: "Các em tên là gì?"

Hai cô gái nhỏ nhìn nhau một cái, mím môi cười.

Người thứ nhất: "Em tên Tây Cốc"

Người thứ hai: "Em tên Bạch Diệp"

Mạnh Quân tìm thấy hai cô bé trên danh sách, nói: "Tên nghe rất hay."

Cô bé cười bẽn lẽn, ló người ra nhiều hơn, Mạnh Quân nhìn thấy những chiếc áo phông cũ kỹ và nhăn nhúm cùng cánh tay gầy guộc đen sạm lộ ra.

"Cô tên là gì?"

"Mạnh Quân."

"Woa" Tây Cốc nói: "Mộng Vân. Là mây màu trong giấc mộng ạ?"

Mạnh Vân sửng sốt, chưa từng có ai giải thích tên cô như thế. Cô vốn muốn nói, Quân có nghĩa là ánh sáng mặt trời, nhưng vẫn không nói.

Bạch Diệp nhiệt tình nói: "Cô ơi, Vân Nam của tụi em là 'mây màu hướng nam'."

Mạnh Quân mỉm cười: "Cô biết."

Chuông leng keng, chuông vào lớp vang lên. Hai cô bé nhìn nhau một cái, cùng nhau cười với Mạnh Quân: "Cô Mộng Quân cô trông rất xinh đẹp!" Còn chưa dứt lời, hai cái bóng bỏ chạy, chỉ còn lạ một vệt nắng in nghiêng ngoài khung cửa.

Không khí ở vùng cao nguyên miền núi trong lành, không có ô nhiễm, ánh nắng chói chang hơn vùng đồng bằng, trời lại trắng lóa, Mạnh Quân bỗng chợt nhìn thấy hình ảnh của chữ "Quân".

Cô lấy trong túi ra sách giáo khoa hội từ thiện cấp cho, nghĩ xen phải dạy bọn trẻ thế nào, dạy bản nhạc hay nốt nhạc? Nhạc thịnh hành hay nhạc dân ca? Bài học chưa soạn xong, đợi nước tới chân mới nhảy. Cô lại thấy chột dạ hơn.

Chuông mười giờ reo lên, Mạnh Quân xuất hiện trước cửa lớp 1(3) sơ trung. Bên trong lặng ngắt như tờ, hơn 30 con mắt đổ dồn về phía cô. Học sinh rất thẳng thắn, không kiêng kỵ chút nào nhìn cô từ đầu đến chân, tưởng như cô là người ngoài hành tinh tới.

Mạnh Quân bước lên bục giảng, nhìn lướt qua một vòng...... không có đồng phục học sinh, quần áo lấm lem, khuôn mặt đen nhẻm. Đôi mắt lại đen trắng rõ rệt, cùng nhau nhìn thẳng vào cô.

Mạnh Quân khẽ cười: "Cô là giáo viên dạy nhạc mới đến của các bạn, tên là Mạnh Quân."

Cô tự viết tên mình lên bảng: "Là Quân, không phải Vận, đừng nhầm lẫn."

Phía dưới có một đứa trẻ nghịch ngợm đọc: "Mạnh Vận!"

Cả lớp cười rộ lên.

Mạnh Quân để phấn xuống, nói: "Được rồi, bây giờ đến phòng học nhạc, nhẹ nhàng xuống lầu, đừng quấy rầy các bạn học khác."

Các bé trai nghịch ngợm hơn, vòng qua Mạnh Quân chạy đi như gió, mấy bé gái thì tụm lại vây quanh cô, cách một khoảng, không quá gần, cũng không quá xa.

Chúng tò mò quan sát Mạnh Quân, tóc của cô, váy của cô, móng tay của cô, giày cao gót của cô.

"Cô ơi, móng tay của cô có phải sơn móng tay không?"

"Là móng nghệ thuật." Mạnh Vân nói xong, phát hiện bọn họ không hiểu, thế nên nói: "Đúng rồi, sơn móng tay."

"Cô ơi, đôi giày cô mang, có bị rơi xuống không ạ?" Bé gái nhìn chằm chằm vào đôi giày lấp lánh của cô, hỏi.

Mạnh Quân nhìn thoáng qua giày của bé gái, là một đôi giày thể thao nam quá cỡ, không rõ là giày của anh em trong nhà để lại hay là đồ quyên tặng.

Cô nói: "Không đâu. Mang quen là được."

Tây Cốc nói: "Đôi giày của cô không dễ đi trên đường núi, sợ sẽ bị té xuống bùn. Cô ơi chỗ của các cô không có đường núi, chỉ có đường xi măng rộng thênh thang sao?"

Mạnh Quân còn chưa kịp trả lời, lại có người hỏi: "Cô ơi cô đến từ đâu vậy?"

"Thượng Hải."

Mấy học sinh như đang kể nhau bí mật, bắt đầu ghé tai nhau nói: "Cô giáo tới từ Thượng Hải." "Cô giáo từ Thượng Hải đến."

Lúc tới phòng học nhạc, tin tức đã bùng nổ trong lớp, bọn nhỏ bàn tán không ngừng, tất cả nội dung giảng dạy của tiết âm nhạc đều bị ném ra ngoài phòng học.

"Thượng Hải có biển không, thưa cô?"

"Có. Có sông nữa." Mạnh Quân nói, "Các em, đầu tiên chúng ta...."

"Cô ơi, nhà lầu ở Thượng Hải rất cao sao?"

"Rất cao."

"Cao nhất là mấy tầng?"

Mạnh Quân không trả lời được, lấy điện thoại ra search một hồi, nói: "Tháp Thượng Hải, có chiều cao hơn 600 mét. Hôm nay chúng ta học....."

"Vậy có thể nhìn thấy mây?"

"Tùy thời tiết, đôi lúc thì được."

"Có phải người nào ở Thượng Hải cũng có điện thoại không?"

"Chắc là vậy."

"Học sinh cũng có hết ạ?"

Mạnh Quân cũng hết biết này là mấy câu hỏi gì, trả lời: "Có hết. Các bạn trước hết nghe cô....."

"Thưa cô điện thoại của cô có phải quả táo không?!" Một bé trai ở hàng cuối lớn tiếng hỏi.

Chính là cậu bé gọi cô là Mạnh Vận, Mạnh Quân hỏi: "Em tên là gì?"

"Dương Lâm Chiêu." Lúc cậu nói tên, mấy nam sinh xung quanh đều cười phá lên, chỉ có một người rất an tĩnh, không nói gì hết. Lúc điểm danh Mạnh Quân có ấn tượng với cậu, tên Long Tiểu Sơn."

Mạnh Quân nói: "Đúng vậy."

Dương Lâm Chiêu hỏi: "Thưa cô, có thể mượn điện thoại của cô xem một lát không?"

Vẻ mặt Mạnh Quân hơi nghiêm túc, nói: "Không được."

Dương Lâm Chiêu nhún vai một cái, vẻ buồn bã: "Được thôi."

"Cô ơi, cô bao nhiêu tuổi?"

"Cô ơi, cô kết hôn chưa?"

"Cô ơi, cô sẽ ở lại bao lâu?"

.......

Chuông reo hết giờ, Mạnh Quân chẳng dạy được gì cả, làm nên một buổi học Q&A.

Cô hơi mệt, quay trở lại văn phòng phía tây của tòa nhà dạy học. Văn phòng này được bố trí cho giáo viên và tình nguyện viên hỗ trợ giảng dạy. Mạnh Quân thuộc diện tình nguyện viên, cùng thuộc diện tình nguyện viên với cô còn có một giáo viên thể dục đến từ Sơn Tây - Từ Giang Tùng, một giáo viên vệ sinh - sức khỏe đến từ Tứ Xuyên – Đinh Miên Miên.

Ngoài ra còn một giáo viên trong biên chế của trường tên Lí Đồng, dạy tiếng Anh trung học. Cô ấy cũng là tình nguyện viên của hội từ thiện, chịu trách nhiệm về sức khỏe tâm thần, còn phụ trách thêm mảng tâm sinh lý của các nữ sinh tiểu học và trung học.

Ngoài cái này, cô còn điều hành một tài khoản video, dùng để quay các video ngắn cho học sinh. Giống như Trần Việt, cũng coi là đa zi năng.

Văn phòng còn có một nam ba nữ; Tiểu Mai, Tiểu Lan, Tiểu Trúc, Tiểu Cúc; bốn giáo viên toàn thời gian đến từ các trường công lập ở các tỉnh khác, dạy vật lý và Toán-Văn-Ngoại ngữ bậc trung học.

Giáo viên và tình nguyện viên có thân phận khác nhau. Nhóm trước là dành cho việc nâng cấp việc giảng dạy ở trường trung học, nhóm sau là để đồng hành với trẻ em trung học cơ sở. Mạnh Quân đã trò chuyện một chút với Từ Giang Tùng và Đinh Miên Miên, quen biết rất nhanh. Còn những giáo viên công lập từ các trường trung học trọng điểm ở các thành phố lớn, ngoại trừ giáo viên nam họ Mai, các giáo viên nữ khác khá thờ ơ với Mạnh Quân.

Lúc này Từ Giang Tùng và Đinh Miên Miên không ở đây, chỉ có Tiểu Lan, Tiểu Trúc, Tiểu Cúc; họ cùng nhau đi căn tin ăn cơm, không gọi Mạnh Quân. Mạnh Quân đã nghe Lý Đồng bảo nên đi ăn cơm trưa sớm, bằng không ra chơi, học sinh ở ký túc xá sẽ chật ních căn tin.

Cô không biết căn tin ở đâu, vả lại nghĩ đến nhà vệ sinh tối hôm qua, không thể tiếp nhận nổi căn tin trong tưởng tượng.

Sáng nay khi đi ra ngoài, cô đã nhét bánh mì, sữa và bánh quy Trần Việt mua vào túi, vừa hay làm bữa trưa. Cô ngồi một mình trong văn phòng gặm bánh mì, nửa chừng mở điện thoại xem, không có tin nhắn nào chưa đọc. Trần Việt cũng chẳng hỏi tình hình ngày đầu lên lớp của cô.

Buổi chiều dạy cho lớp 2(4) sơ trung, loạn cào cào y như lớp buổi sáng.

Khi chuông báo tan học reo lên, Mạnh Quân có cảm giác được giải thoát rồi.

Lúc ra về cô về nhà một mình, đi ngang qua các trang trại, nhà ngói, đồng ruộng và sườn đồi.

Người chăn nuôi gia súc vung chiếc roi da, quất vào đàn dê và đàn bò.

Khói bếp nghi ngút, thấp thoáng che phủ ánh chiều tà.

Mấy học sinh tiểu học, học sinh trung học sống trên trấn đeo cặp sách chạy chạy nhảy nhảy, hoặc ngồi xổm dưới đất chơi mấy hòn đá, thi thoảng đưa mắt nhìn người lạ Mạnh Quân một cách tò mò.

Đến cô cũng tự thấy mình lạc lòi.

Tây Cốc nói đúng, giày cao gót không hợp để đi đường núi.

Mạnh Quân sải bước trong nắng chiều về đến sân, hai chân tê dại.

Trần Việt và Bách Thụ đều chưa về.

Cô ngâm một bát mì gói, mở lon bia, ngồi trên ghế nhìn mặt trời lặn về phía tây bên khung cửa. Căn gác này bốn mặt đều có cửa sổ, của nào cũng đều là tranh phong cảnh.

Nhưng mặt trời đã lặn xuống rồi.

Cảnh chiều hôm lặng lẽ bao trùm căn gác, quấn lấy Mạnh Quân đang cô đơn.

Cô hơi tò mò, không có KTV, không có rạp chiếu phim, không có phòng gym, trường bắn súng, karting, quán bar... Người ở đây trải qua những đêm dài như thế nào.

Ban ngày còn được, một khi đêm xuống, yên lặng có thể bóp nghẹt con người.

Cô để lon bia rỗng xuống, nằm ngoài bên khung cửa sổ, giống như kẻ bị giam cầm khao khát được tại ngoại.

Cô chán quá rồi, lấy điện thoại mở nhóm ký túc xá: "Mình đến Vân Nam dạy học, có chạm mặt Trần Việt."

Vài phút sau, có thông báo tới.

Chu Tiểu Mạn: "Khéo dữ vậy?"

Khương Nham: "Cậu ấy làm gì ở đó?"

Mạnh Quân kể vắn tắt tình huống, Chu Tiểu Mạn nói: "Woa, thời đi học là mình đã quá phục cậu ấy rồi."

Khương Nham hỏi: "Cậu ấy yêu đương kết hôn gì chưa?"

Mạnh Quân nói: "Hình như chưa."

Người đã kết hôn – Khương Nham nói: "Thật không dám giấu, thời đại học mình có phải lòng cậu ta, hahahahahaha. Nhưng không biết cậu ấy thích kiểu con gái như nào, hẳn là không phải kiểu như mình."

Mạnh Quân: "Hồi trước nghe Hà Gia Thụ nói, cậu ta thích kiểu yên tĩnh ấm áp."

Khương Nham: "Kiểu như Tiểu Mạn sao?"

Chu Tiểu Mạn: "Vớ vẩn."

Tán gẫu một hồi, Khương Nham nói riêng với Mạnh Quân: "Quân Quân, lâu rồi không thấy cậu up bài mới, gần đây vẫn ổn chứ?"

Bốn năm trước, Mạnh Quân mở một tài khoản trên nền tảng video ca nhạc, đăng tải các video cappella guitar giấu mặt không định kỳ, phần nhiều là các bài luyện tập. Hai năm trước thì được vài trăm nghìn người theo dõi. Cô đăng đều đặn mỗi tuần, lúc trễ nhất cũng trong tháng. Nhưng lần này, cô đã không cập nhật gì mới hai tháng nay rồi.

Mạnh Quân đăng nhập vào tài khoản, tùy tiện lướt xem thông báo, thấy lời nhắc được tặng xu của cư dân mạng "Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào"

"Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào" là fan sớm nhất của cô. Nhiều năm qua vẫn kiên trì tặng xu cho cô. Kể cả khi cô không đăng gì trong thời gian dài, cư dân mạng kia cũng vẫn luôn ở đó, như thể tin chắc rằng cô nhất định sẽ quay lại.

Mạnh Vận cũng muốn viết gì đó, nhưng đầu óc cô lúc này trống rỗng, đừng nói chi một đoạn nhạc, một khúc cũng chẳng được.

Cô ôm đàn guitar, gảy ra một âm tạp, đáy tim hoảng loạng buồn bã, rồi lại nằm nhoài bên cửa sổ. Trong sân vắng lặng, trên trấn nhỏ cũng không có âm thanh nào. Nơi đây quá yên tĩnh, khiến cô khó thích ứng.

Con mèo tên Vân Đóa ngủ trên cửa sổ phòng Trần Việt, nhìn cô một cái không hề thiện cảm.

Mạnh Quân trừng lại nó một cái, con mèo lập tức đứng dậy, vểnh đuôi lên.

Ngoài cửa sân có tiếng động, Trần Việt về.

Màn đêm ảm đạm, ánh đèn trong gian nhà Mạnh Quân chiếu vào sân, tiếp xúc dưới chân Trần Việt. Gương mặt của cậu trong đêm tối rất bình thản, vẫn giống như buổi sáng lúc ra khỏi nhà. Cậu xách một túi đồ, định nhẹ nhàng im lặng qua sân bên này, vừa ngước lên lại thấy cô chỗ cửa sổ.

Mạnh Quân trên cao nhìn xuống: "Cậu im ỉm như vậy định làm gì?"

Trần Việt ngẩng đầu nhìn cô, xách túi đồ hơi ngượng ngạo, nói: "Trên đường về gặp xoài, mua một ít. Tôi để ở cửa cho cậu."

Hình bóng cậu mất hút dưới mái hiên của cô.

Mạnh Quân nhanh nhạy từ cửa sổ chạy xuống gác, thấy bên cạnh cửa để một cá túi ni lông, bên trong đựng năm sáu quả xoài xanh vàng.

Phia đối diện, Trần Việt vừa mở khóa vào nhà, thấy cô xuống gác, quay lại hỏi: "Đã ăn tối chưa?"

Mạnh Quân nói: "Ăn rồi."

Cậu hơi gật đầu, cúi người để túi xuống, cửa gỗ chắn mất hình dáng cậu: "Ăn gì rồi?"

"Mì gói."

"Đã no chưa? Chỗ tôi có bữa tối."

Mạnh Quân chỉ đơn giản là tò mò, đi qua: "Bây giờ cậu nấu à? Cũng tám giờ rưỡi rồi."

Trần Việt bước tới cái bàn vuông trong góc, bật nồi cơm điện lên, bên trong có chân giò hun khói, xúc xích, đậu xanh, cà rốt, đậu đũa nấu với cơm.

Mạnh Quân nói: "Nhìn trông rất ngon."

Trần Việt nói: "Không muốn ăn thêm một miếng sao?"

Mạnh Quân đấu tranh nội tâm hai ba giây, từ chối: "Tám rưỡi rồi, không thể ăn món chính nữa."

Trần Việt "Ồ" một tiếng, đứng suy nghĩ một hồi, cầm lấy rong biển và trứng gà. Nhìn vẻ như muốn làm một món canh đơn giản.

Cậu để nước vào nồi canh, bắc lên bếp từ đun sôi. Nước còn đang nóng, cậu xé sợi rong biển ngâm ra, rửa lại hai lần. Đợi nước sôi, thả rong biển vào, cậu đập hai quả trứng gà vào bát, nhanh chóng dùng đũa đánh lêm.

Mạnh Quân dựa vào khung cửa nhìn cậu, ống tay áo phông của cậu xắn đến khuỷu tay, đường cong cánh tay nhìn rất có lực, khuấy đều lòng đỏ trứng giống một bông hoa.

Lần cuối cùng cô thấy nột người đàn ông nấu ăn, vẫn là lúc sinh nhật mẹ cô, ba cô đã tự tay làm một bàn toàn món ngon. Sau khi cô đề cập, Lâm Dịch Dương đã thử nấu một lần, thiếu chút nữa thiêu rụi nhà bếp.

Hương thơm của canh trứng rong biển nhanh chóng bay tới, Trần Việt quay đầu, nói: "Ăn một chút? Đây không phải món chính."

Mạnh Quân đắn đo.

Cậu nói: "Không tăng cân được."

Mạnh Quân nói: "Vậy để rong biển nhiều chút, để trứng ít lại chút nha."

Trần Việt dùng muỗng múc rong biển, nói: "Có một chiếc chìa khóa dự phòng của nhà tôi ở dưới chậu hành lá trên bậc thang."

"Hả?"

"Nếu tôi về muộn, cậu tự qua đây ăn tối, đừng ăn mỳ gói nữa."

"Ồ" Mạnh Quân cầm bát, ngồi trên băng ghế nhỏ ăn canh.

Trần Việt ngồi bên cạnh bàn sách chất đầy tài liệu, quét một chút trên mặt bàn, cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa.

Mạnh Quân thoáng nhìn ra sân, ánh đèn chia cắt màn đêm, giảm bớt sự hiu quạnh hiện rõ. Cô kiềm nén cả ngày, rất muốn nói chuyện, nhưng lại muốn đợi cậu ta hỏi, hỏi cô ngày đầu tiên đến lớp thế nào. Nhưng đợi một lúc lâu cậu cũng không hỏi, cô hết nhịn nổi, tự mình nói luôn.

"Hướng dẫn học sinh khó quá đi. Có phải học sinh tiểu học thì ngoan hơn chút? Học sinh cấp hai khó quản lý kỷ luật quá." Cô vừa nói, vừa tố cáo, "Tất cả học sinh đều không nghe lời, giờ lên lớp toàn nói chuyện, líu ra líu rít, ồn chết luôn, vốn chẳng hề nghe coi cô giáo đang nói gì."

Bấy giờ Trần Việt mới nhìn cô, nói: "Bọn nhỏ chỉ là rất nhiệt tình rất tò mò, ban đầu có thể không quen, dần dà sẽ ổn thôi."

Mạnh Quân rất bi quan: "Tôi tỏ ý rất nghi ngờ."

Trần Việt nói: "Lần sau có thể thử xem, dạy những thứ bọn trẻ có hứng thú, tụi nó sẽ nghe lời cậu."

Mạnh Quân ngừng nói, cho là cậu đang bóng gió cô soạn bài không nghiêm túc không có tâm. Lúc này, con báo nhỏ từ bên ngoài vào nhìn thấy cô, ngay lập tức vểnh đuôi lên, nhe răng cảnh giác, như thể không vui khi cô xâm phạm lãnh thổ của nó.

Mạnh Quân: "......."

Con mèo liếc nhìn Mạnh Quân một cách khinh bỉ, sau đó nhảy lên đùi Trần Việt, nằm xuống một cách trìu mến.

Trần Việt sờ tới sờ lui trên đầu nó, cử chỉ dịu dàng.

Tự nhiên cô cảm thấy rằng có lẽ cậu ta không quá thích mình, chắc là nghĩ cô tính tiểu thư; đến con mèo của cậu ta cũng không thích cô.

Cô không nói tiếng nào, để cái bát xuống đi về gian nhà.

Tâm trạng Mạnh Quân không tốt, muốn tắm rửa đi ngủ sớm. Cô cầm khăn tắm đi xuống gác, lúc đi ngang mấy trái xoài thì trợn mắt với chúng, vào nhà vệ sinh khóa cửa lại, nhìn vào gương thấy vẻ mặt mình đờ đẫn, sượng trân.

Cô cảm thấy chỗ này chẳng hay ho, bật nước cho nóng lên rồi mới bắt đầu xả, vô tình liếc nhìn bức tường, giật mình suýt chút thì trượt chân.

Trên tường là một con rết dài bằng lòng bàn tay, thân đen đầu đỏ, trường ra trăm cái chân.

"Trần Việt!" Mạnh Quân hét lên một tiếng, chụp lấy khăn tắm trên tường, tay run rẩy hết đợt này tới đợt khác, xác nhận xem trên khăn tắm không có thứ gì khác.

Trần Việt rất nhanh đã tới cửa, gáp gáp gõ cửa: "Mạnh Quân!"

Cô cuốn cuồng quấn người lại, mở cửa ra trốn sau vai cậu, suýt chút nữa khóc lên: "Con rết!"

Con rết cảm ứng được nguy hiểm, bò nhanh trên tường.

Trần Việt bước tới, nhanh chóng rút hai ba tờ giấy súc trong hộp giấy đựng trong túi ni lông trên tường, chăm chú xem hướng di chuyển của con rết, dùng sức đập một cái. Cậu nhấn tờ giấy súc lên tường, cẩn thận mà chậm rãi bóp chặt lại, cầm lấy.

Giấy súc trong tay cậu vo lại thành cục.

Mạnh Quân chưa hết hoảng hồn, nhìm chằm chằm tay cậu.

Cậu thấy cô sợ hãi, đưa mu bàn tay ra sau, an ủi nói: "Không sao rồi."

Không gian trong nhà vệ sinh chật chội, trong màn hơi nước bốc lên đều là mùi hương sữa tăm cô dùng, kín kẽ không lọt gió.

Mạnh Quân chỉ quấn khăn tắm, bộ ngực trắng như tuyết cùng đôi chân dài thon thả lộ ra ngoài, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Trần Việt chỉ nhìn cô một cái, hai mắt rủ xuống đất, muốn ra ngoài; Mạnh Quân lo lắng nhìn xung quanh: "Còn nữa không vậy? Ba mẹ nó, con cái rồi cháu nó, không phải cả nhà đều tới chứ......"

Trần Nguyệt nhìn kỹ dọc theo bức tường, nhặt túi ni lông, mở giá treo khăn tắm, lục tung hết các ngóc ngách một lượt.

Mạnh Quân hoang mang nhìn theo động tác của cậu, lúc cậu đột ngột quay lại vụt qua bên cạnh cô, cảm thấy chật, lách người lướt qua mặt cô. Chắc là hơi nước quá nóng, hai má cậu hơi đỏ.

"Không có gì." Cậu kiểm tra kỹ càng một lượt, chỉ lên tường, "Chỗ đó có cái lỗ, chắc là từ bên ngoài chui vào. Ngày mai tôi kiếm ít xi măng sửa lại."

Mạnh Quân nôn nóng hỏi: "Chỗ nào có xi măng?"

Trần Việt nói: "Trên trấn đang sửa đường, một ít là đủ rồi."

Mạnh Quân nói: "Được."

"Tôi đi ra trước." Trần Việt chỉ qua loa về phía sau Mạnh Quân, hướng ngoài cửa.

Khung cửa hẹp, Mạnh Quân đứng một bên cửa cản đường cậu. Thế nhưng cô vẫn đang hoảng sợ, phản ứng chậm chạp, không có lùi lại, mà lại nghiêng người qua cạnh cửa.

Trần Việt ngập ngừng một hai giây, xác nhận là cô đã "nhường" chỗ rồi, cuối đầu bước tới, không hề nhìn cô, khom người từ trước mặt cô chui qua cánh cửa thấp.

Ánh đèn ảm đạm trong màn đêm, sườn mặt của cậu lặng im, đôi tai ửng đỏ gần như trong suốt.

"Cậu đứng chỗ này!" Mạnh Quân đột nhiên mở miệng.

Trần Việt dừng lại trên bậc đá ngoài cửa.

Khóe mắt Mạnh Quân rươm rướm, nói: "Không được phép đi, đợi tôi tắm xong đi ra rồi cậu mới được đi." Cô nắm chặt khăn tắm, run lên một cái, "Lỡ có gì đó bò vào nữa rồi sao?"

"......" Trần Việt đứng trong bóng tối, á khẩu cứng họng, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.

Mặt Mạnh Quân cũng đỏ bừng, không biết là do sợ hãi, hơi nước hay là cái gì đó, sốt ruột nói: "Cậu có nghe thấy không?"

Trần Việt nói khẽ: "Nghe thấy rồi."

Mạnh Quân: "Nhất định không được đi đó!"

Trần Việt: "Không đi."

Vẻ mặt cô lo lắng, đi vào khóa cửa.

Rất nhanh có tiếng nước rả rích.

Mạnh Quân tắm rửa kì cọ xong, lén nhìn bóng người nhàn nhạt trên cửa, yên tâm một chút.

Cách một cánh cửa, Trần Việt đứng ở chỗ vừa rồi, không hề cử động.

Tâm kính mờ trên cửa giống như chiếc đèn lông giấy, dáng dấp người con gái phản chiếu trên đó. Cậu quay mặt đi, nhìm chăm chú vào cậy lựu dưới ánh trăng, trong tay nắm chặt cục giấy, mặt như thiêu đốt.

Cuối cùng, tiếng nước cũng ngừng.

Một lúc sau, Mạnh Quân mở cửa ra.

Trần Việt như thể được giải huyệt, xuống khỏi bậc đá nhường đường cho cô.

Cô không nói một câu, trên khuôn mặt là một mảng đỏ rực quấn khăn tắm quay vào nhà.

Mạnh Quân về phòng, cảm thấy nóng, cơ thể trần trụi chui vào tấm chăn mỏng, nhưng một mực không ngủ được.

Không biết tự bao giờ trong đêm tối, từ phía căn gác đối diện vang lên một tiếng harmonica, chỉ vỏn vẹn hai ba nốt, rồi ngừng lại mất hút trong gió đêm.

Cô không đi giày, chân trần lẻn đến cửa sổ nhìn trộm, căn gác của cậu tối om om; tiếng kèn lúc nãy phảng phất như chỉ là ảo thính.