“Người đâu?” Ông Cát đột nhiên lên tiếng, “Có thể nhìn thấy được kẻ lấy cắp là ai không?”
Người báo cáo lập tức trở nên hổ thẹn: “Không có ghi chép của camera giám sát, vì thế…”
Vẻ mặt ông Cát nặng nề, “Đã là ngày thứ ba rồi! Các cậu chỉ điều tra được những thứ này thôi sao? Chẳng có một chút thông tin hữu dụng nào!”
Người đó lập tức rũ mắt xuống, hổ thẹn không thôi. “Mỗi năm quan khu chi không ít tiền để bảo trì con mắt điện tử, vì sao lại vẫn xảy ra chuyện này?”
“Không liên quan đến con mắt điện tử… Đối phương hack thẳng vào mạng nội bộ, sau đó sửa lại trình tự vận hành đã định sẵn, vì thế mới xuất hiện tình huống này.”
Cũng tức là, đoạn ghi hình trong khoảng thời gian đó đã bị xóa sạch.
Thuyền lướt qua, mặt nước trở lại phẳng lặng, biết phải điều tra từ đâu đây?
Thời Cảnh nhìn thẳng Lục Chinh, thắc mắc: “Có cách nào khôi phục không?”
“Không biết.”
“Đùa cái kiểu gì vậy?!” Thời Cảnh bĩu môi, hừ lạnh.
Lục Chinh nhìn anh ta với ánh mắt hờ hững: “Có thể khôi phục hay không, còn phải xem tình hình cụ thể của máy chủ giám sát thế nào mới có thể phán đoán được.”
Thời Cảnh: “…”
“Vậy còn đợi gì nữa? Mau đi kiểm tra đi!” Ánh mắt ống Cát nặng nề, nếu chuyện này xử lý không tốt, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
5 phút sau, trong phòng giám sát, hộp lắp đặt máy chủ.
Ngoại trừ Lục Chinh ra, Thời Cảnh làm nhân viên giám sát và trợ thủ, cùng hành động.
Ông Cát không đi cùng, ông ta còn việc khác phải sắp xếp, nên ở lại phòng họp tiếp tục nghe báo cáo điều tra.
“Lão Lục, tình hình gì thế này?”
“Câm miệng, đưa tua vít cho tôi.”
Thời Cảnh đưa qua, chỉ thấy anh xoay xoay vặn vặn, không lâu sau tháo tấm cách ly xuống, để lộ ra bảng mạch chủ bên trong.
“Lão Lục, tình hình thế nào rồi?”
“Đường dây đều nguyên vẹn.”
“Sau đó…”
“Cũng không bị chập mạch.”
“… À.” Lại qua thêm khoảng 10 phút.
Lục Chinh: “Loại trừ vấn đề về linh kiện.”
“Cho nên?”
Đây cũng không phải, kia cũng không phải, vậy…”Đối phương làm bằng cách nào?”
Lục Chinh lại lắp tấm cách ly trở về, vặn ốc vít lại, sau đó tiện tay kéo một chiếc ghế, ngồi xuống trước màn hình, bắt đầu gõ phím.
Trong phòng giám sát rộng lớn, ngoại trừ tiếng máy móc đang chạy thì chỉ còn tiếng gõ bàn phím thần tốc. Mười ngón tay lướt như bay, cạch cạch cạch… 15 phút sau, Lục Chinh nói: “Đối phương đã cấy Trojan vào trong hệ thống. Nếu tôi đoán không lầm, chắc là thông qua việc khống chế khu vực lây nhiễm virus để kiểm soát máy ghi hình.”
“Có thể điều tra ra được ID của đối phương không?” Lục Chinh lắc đầu, con ngươi tối màu:
“Đây là virus Trojan đã được cải tiến. Nó đã có sẵn chức năng phản trinh thám, cưỡng chế điều tra chỉ sẽ khởi động chương trình tự hủy của nó, đến lúc đó toàn bộ hệ thống giám sát của quân khu sẽ rơi vào trạng thái tê liệt.”
Thời Cảnh hít ngụm khí lạnh: “Nghiêm trọng thế ư?”
“Nếu không thì sao?”
“Theo lý mà nói, người có thể có kỹ năng như thế này không nhiều lắm…” Thời Cảnh nghĩ ngợi, khẽ lẩm bẩm.
Ánh mắt của Lục Chinh lóe sáng, không tiếp lời. “Lão Lục, anh là chuyên gia trong lĩnh vực này, chắc cũng biết trêи thế giới này có những ai có thể sở hữu kỹ thuật này, chúng ta có thể làm phép loại trừ…”
“Đừng quên tôi đã thoái ẩn rất nhiều năm rồi. Trong khoảng thời gian này, ai có thể đảm bảo không có thể lực hacker mới chen vào bảng xếp hạng của thế giới chứ?”
Thời Cảnh cau mày, “Chẳng lẽ cứ trơ mắt ra nhìn thủ phạm tiêu diêu ngoài vòng pháp luật ư?
Nếu phòng tài liệu cơ mật là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện dạo chơi như ngoài chợ rau, vậy quân khu còn mặt mũi gì nữa?
Càng nghĩ càng tức giận, trong tiềm thức, Thời Cảnh đã bắt đầu loại trừ hiểm nghi đối với Đàm Hi, Dù sao, trong ấn tượng của anh ta, cô nhóc kia vẫn chưa lợi hại như thế…
Trong lòng Lục Chinh càng lúc càng trở nên nặng nề.