Con Dâu Trời Phú

Chương 962




Cố Hoài Ngọc nhướng mày: “Đây là…”

Cố Nghiệp nói với vẻ bực bội: “Bạn học ở nước ngoài của A Cẩn.”

Sam chào tạm biệt hai người.

Trước khi đi, hắn ta xoay đầu lại nhìn, vừa hay đụng phải ánh mắt thăm dò của Cố Hoài Ngọc, hắn ta mỉm cười, mang theo ẩn ý sâu xa.

Nếu kế hoạch được tiến hành đến cùng thì nhà họ Cố… Haiz! Chỉ hy vọng sau khi đánh xong ván cờ này, có thể được sớm trở về nhà.

Vài hôm gần đây, Lục Chinh luôn về muộn.

Khi anh trở về, cô đã ngủ rồi, đợi đến khi cô thức dậy, anh đã rời đi từ sớm.

Đàm Hi không biết anh cố ý hay vô ý. Cô nghĩ, có vài việc tuy không thể giải thích rõ ràng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể thể hiện rõ thái độ, sự ngăn cách giữa hai người cũng không đến nỗi càng ngày càng sâu.

Ngồi xuống, trò chuyện với nhau, mỗi bên nêu lên rõ ý kiến và lập trường của mình là một việc rất cần thiết.

Nhưng vẫn chưa thể tìm được cơ hội thích hợp, chỉ có thể tạm thời gác sang một bên. Bên phía trường học biết lần này tổ nhỏ sẽ đến tham quan quân khu, nên hào phóng cho nghỉ hẳn bốn ngày.

Mắt thấy đã là ngày thứ sáu rồi, Đàm Hi vẫn chưa về lại trường.

Phạm Trung Dương gọi vài cú điện thoại liên hoàn đoạt mệnh đến: “… Bút của người họa sĩ không thể dừng dù chỉ một ngày, tuy nhiên phú là một thứ tốt, nhưng cần cù chăm chỉ càng quan trọng hơn balabala…”

Tóm lại một câu: “Khi nào em trở về?”

Đàm Hi đánh liều: “Có thể phải mất… vài ngày nữa?”

“!” Dụ dỗ hăm dọa, cuối cùng đến khi thấy cô hơi tức giận, Phạm Trung Dương mới nhẹ giọng: “Cho em thêm ba…”

“Không đủ.”

Đầu dây bên kia thở dài: “Bảy ngày, nhiều hơn nữa thì gặp mặt rồi nói chuyện.”

“Vâng.” Cô cũng hy vọng đợt sóng gió này có thể qua thật nhanh…

“Đúng rồi, phía bên tổ chức giải thưởng Luciano gọi điện thoại đến, hỏi em định khi nào sẽ mở triển lãm trong trung tâm nghệ thuật Pelham? Để họ cũng dễ phối hợp tuyên truyền.”

Ngoại trừ phần thưởng 5.000 đô la Mỹ ra, đây là một phần thưởng khác.

Nhưng… “Tạm thời em chưa có dự định này, vả lại tác phẩm cũng không nhiều, không chống đỡ nổi một cuộc triển lãm quy mô lớn, cứ kéo dài trước đã.”

“Thầy cũng nghĩ như thế. Bây giờ tuy em đã có giải thưởng Luciano, nhưng mức độ thừa nhận trong nước lại không cao. Đợi em nổi danh rồi tổ chức một buổi triển lãm quốc tế sau, khi đó sức ảnh hưởng cũng sẽ lớn hơn bây giờ, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn.”

Hai người nói xong, kết thúc cuộc gọi.

Đàm Hi đứng trước cửa sổ sát đất, trầm mặc một lúc lâu.

Chiếc di động hơi nóng vì gọi điện thoại trong một thời gian quá dài.

Cô gọi vào một dãy số quen thuộc. Cô quyết định phải nói chuyện rõ ràng một lần với Lục Chinh.

Sau tiếng tút dài dằng dẳng… “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không bắt máy, xin quý khác vui lòng…”

Cô mím môi, hình thành một độ cong sắc bén. Đàm Hi lại gọi vào số máy bàn trong văn phòng của anh.

Lần này đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, nhưng không phải là người trong tưởng tượng của cổ.

“Alo, xin chào. Văn phòng Tổng tài xin nghe.” Giọng của Trần Khải.

Đàm Hi: “Lục Chinh đâu?”

Đầu giây bên kia khựng lại: “… Cô Đàm?”

“Ừ. Anh ấy đâu rồi?”

“Lục Tổng không có ở công ty.”

Đàm Hi cau mày: “Anh ấy đi đâu rồi?”

Quân khu Thủ Đô, phòng họp 4011.

Ông Cát ngồi vào ghế chủ tọa, Lục Chinh và Thời Cảnh lần lượt ngồi hai bên của ông, lúc này họ đang nghe tiến triển điều tra của vụ “xâm nhập tiết lộ cơ mật“.

“… Số liệu thiết bị đo lường trong phòng hồ sơ Cơ mật bất thường, do thiết bị không phải là thiết bị dùng điện, nên mới có thể tiếp tục chạy trong tình huống mất điện. Vì thế, chỉ có thể xác nhận đối tượng có vào phòng hồ sơ cơ mật, còn việc đã lấy những hồ sơ nào, vẫn phải đợi điều tra thêm.”