Con Dâu Trời Phú

Chương 964




Thủ đoạn quen thuộc, anh đã từng gặp trước đây.

Tất cả chứng cứ đểu chỉ về một người, đưa chuyện này về một phương hướng chưa biết. Cảm giác bất lực nặng nề bao trùm lấy anh. Lục Chinh dự cảm có thể xảy ra điều gì đó nhưng không thể kiểm soát được.

Một bên là kỷ luật nghiêm khắc của quân đội, tín ngưỡng trước kia của anh.

Một bên là người anh yêu nhất, là báu vật trong tim.

Trong nội tâm như có hai người đang đánh nhau, giằng xé không chịu ngừng nghỉ. T

hời Cảnh thấy vẻ mặt của anh khác thường, cau mày, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt lóe sáng lên. “Lão Lục, cậu đang nghi ngờ ai? Có phải là Đàm…”

“Câm miệng!” Thời Cảnh hoảng hốt, liếc nhìn con mắt điện tử ở không xa, anh ta mỉa mai: “Cậu cũng bảo vệ gớm nhỉ…”

“Chuyện không có chứng cứ mà cậu cũng dám nói năng lung tung? Đây là nơi nào, cậu không rõ sao?!” Quân khu trọng địa, khắp nơi đều có camera giám sát, một khi Thời Cảnh thốt ra cái tên đó, rất có thể ngày hôm sau Đàm Hi sẽ bị cưỡng chế dẫn đi hỏi chuyện.

Cuối cùng Thời Cảnh không còn nhắc tên cô nữa, anh ta lạnh lùng nói: “Cậu cũng nghi ngờ đúng không?”

Lục Chinh mím môi, “Vẫn là câu đó, không bằng không chứng thì đừng tùy tiện chụp mũ lên đầu người khác.”

“Ra ngoài rồi nói sau.” Hai người rời khỏi phòng giám sát, đi đến ban công sáng sủa.

Đi vào nơi kín đáo, Thời Cảnh đột nhiên túm lấy cổ áo của Lục Chinh, hai mắt trừng to, cắn răng nghiến lợi: “Lão Lục, cậu nói cho rõ ràng, rốt cuộc có phải là cô ấy hay không?”

“Lục Chinh! Đến giờ phút này rồi, cậu còn muốn bao che cô ấy bằng cách nào đây?!”

“Buông tay ra!” Con ngươi đen láy sắc bén, thanh âm âm trầm.

pc… Thời Cảnh nuốt nước bọt, ngượng ngùng thu tay về.

Lục Chinh vuốt nếp nhăn trêи cổ áo, khôi phục lại dáng vẻ ung dung tự tại. “Thứ nhất, trước khi không có chứng cứ xác thật, mọi sự bảo vệ của tôi đối với cô ấy đều không thể gọi là bao che.”

Khi gặp chuyện, người đàn ông lựa chọn tin tưởng người phụ nữ của mình, cùng tiến cùng lùi, việc này chẳng có gì sai trái.

“Thứ hai, nếu như cần thiết, tôi sẽ đứng ra.” Từng chữ nặng tựa ngàn cân.

Thời Cảnh trừng to hai mắt, “Lục Chinh! Cậu điên rồi…”

Nếu như cần thiết? Đứng ra? Cũng tức là, nếu như sau cùng thật sự có chứng cứ chỉ tội Đàm Hi thì anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn?

“Cậu đứng ra như thế nào?” Thời Cảnh cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng: