Ánh mắt viện trưởng tối sầm lại, cả người căn cứng, nói năng cũng khó khắn: " Cậu... cậu? Thượng... Thượng tướng!"
" Tôi thế nào?" Lục Tư Thần nhướng mày, vặn vẹo ngược lại lười nói của đối phương.
Nhiệt độ ở đây nhìn như hạ xuống rồi thì phải? Khiến ai nấy cũng đều lạnh rung cả người.
" Tôi! Ngài! Ngài! Không không! Tôi gọi bác sĩ đến ngay. Mau đưa người vào trong." Ông ta sợ đến mức cứ mãi lắp ba lắp bắp chẳng nói được câu nào chọn vẹn.
" Bộ nhìn mặt tôi đáng sợ lắm à?"
"Hả? Vâng...Ớ! Không không không...!"
".."
Quả nhiên là Lục Tư Thần, chẳng cần phải dựa hơi gia đình cũng đã khiến người ta phải dè chừng. Cơ mà anh cũng chẳng muốn so đo với những người này làm gì, cùng lắm thì trông bộ dạng nãy giờ của anh cũng như muốn giáo huấn bọn họ một phen rồi.
Một lúc sau, Lục Tư Thần ra ngoài gọi điện thoại, trong phòng bệnh chỉ còn lại bác sĩ và một vài y tá trợ giúp, còn
Thiên Ngạo chỉ có thể lặng lẽ đứng bên ngoài ngóng chờ. Viện phó khi nãy, ông ta mở cửa phòng, chạm phải anh liền kéo anh sang một bên trách móc: " Này cậu trai trẻ! Vừa nãy sao cậu không nói sớm nếu vậy tôi đã không phải chịu tai họa thế này rồi."
"Y ông là sao? Nói gì?"
Viện trưởng cũng không ngờ anh lại đáp lại ông ta một cách ngây thơ thế này, còn cho rằng anh đang cố tình trêu chọc ông ta một lần nữa.
" Thì là chuyện thân phận của cô Lục chứ gì? Cậu cố tình đấy à?" Ông ta dừng lại để nuốt nước bọt rồi nói tiếp
"Mà này! Cậu là bạn trai của cô Lục à? Chật! Chắc phải khó khăn lắm. Khổ thân cậu... Có ông anh rể đáng sợ đến thế cơ mà?"
Anh rể? Hàn Thiên Ngạo nhất thời vẫn chưa hiểu rõ ý trong lời nói vừa nãy lại bị giọng nói vang vọng quen thuộc cắt ngang.
"Đáng sợ lắm à?"
" Tôi tôi tôi... hình như có việc đột xuất cần đi ngay bây giờ. Ngài cần gì cứ việc phân phó. Tôi đi trước đây ạ!"
Viện phó trông thấy Lục Tư Thần đúng ngay lúc này, sắc mặt liền đen thui. Thầm tự chấn chỉnh lại bản thân rồi chuồng lẹ. Diêm vương sống đến rồi! Áp lực xxxxxx2...
Lục Tư Thần giống như đang ăn ớt vậy, anh đứng ở hành lang, không biết đã thưởng thức một màn này bao lâu rồi.
Giải quyết xong một tên nhiều chuyện, anh quay lại, bông nhiên lại phát hiện Hàn Thiên Ngạo đang chăm chú nhìn mình như đang đắm chìm vào thứ gì đó. Tự nhiên anh ta thế này làm hắn muốn xấu hổ ngang.
"Nghĩ gì vậy?" Lục Tư Thần đi về phía cửa phòng bệnh nhỏ giọng hỏi.
" Anh rể."
?
??
?????????????????
Lục Tư Thần nghe như sét đánh ngang tai, cả người nhất thời như muốn ngã ngửa tới nơi.
Thực ra Hàn Thiên Ngạo chẳng có ý gì? Chỉ là vẫn còn mãi phân tích lời nói vừa nãy của ông viện phó mà buộc miệng nói ra. Nhưng suy nghĩ của Hàn Thiên Ngạo làm sao Lục Tư Thần biết được! Cuối cùng lại hiểu nhầm rằng anh đang cố tình làm thân.
" Tôi đã chấp thuận cậu đâu?" Lục Tư Thần khóe mắt liếc qua liếc lại, cố tình tỏ ra thái độ hờ hừng đáp lại.
Thiên Ngạo vẫn còn chưa dứt ra khỏi những suy nghĩ sáo rỗng của mình chỉ biết khẽ 'ừ một tiếng.
Chỉ vài giây sau thái độ của anh liền thay đổi một cách ngoạn mục. Khiến cho Lục Tư Thần trước mặt cũng phải vội đánh giá "Vẻ mặt bàng hoàng đó của hắn là sao vậy?'
" Anh là anh trai của cô ấy?"
"Ờ!"
"Thật?"
"Đúng vậy!"
" Chắc chứ?"
"Ơ hay!"
Hàn Thiên Ngạo cười nhẹ: " Sao có thể chứ?"
Nghe vậy Lục Tư Thần có hơi mất kiêng nhẫn, không hài lòng mà đem cả móng tay ra để nghịch, kệnh kiệu chỉ trích: " Tại sao không?"
Nói rồi anh dùng một tay hất thằng tình nhân đáng ghét đang chắn đường của em gái mình sang một bên, mở cửa bước vào phòng bệnh thăm em gái. Bỏ mặc Hàn Thiên Ngạo đang dở khóc dở cười ở bên ngoài. Hóa ra lâu nay anh chẳng khác gì thằng hề, đi xem anh vợ tương lai thành tình địch. Chuyến này... anh đi hơi xa rồi!