Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ 2

Chương 35: Ấn tượng đầu




Không bao lâu sau cả gia đình nhà họ Lục cũng đã đến. Vừa mới đến nơi, Lục Kỳ Thiên - bố của hai anh em nhà họ Lục đã nháo nhào mở cửa xông thẳng vào phòng bệnh của con gái, thiếu điều muốn phá gãy luôn cánh cảnh, ông nóng nóng lòng muốn trông thấy con gái mà bỏ qua cả hình tượng, cũng chẳng sợ người khác đánh giá.

Ông đau lòng ôm lấy con gái: " Tiểu Bảo! Làm sao thế này... Huhu!" Ông cũng hy vọng tiếng gọi của bản thân sẽ khiến con gái có thể sớm tỉnh lại.

Hai từ ' Tiểu Bảo' mà ông vừa gọi cũng càng thêm khẳng định gia thế của Lục Mạn Y không phải là giả. Hóa ra bấy lâu nay, cô không phải không có gia đình mà là chưa từng nhắc đến với Hàn Thiên Ngạo, vậy là Lục Mạn Y cố tình không muốn cho anh biết.

Chuyện anh hại cô lần nữa ra nông nỗi thế này thực sự không thể không nhận lỗi. Quan hệ giữa hai gia đình mấy năm nay đã không được tốt cộng thêm tai họa mà anh gây ra cho gia đình họ thì xem ra... để họ yên tâm giao cháu gái của mình cho anh thật không quá dễ dàng. Có khi anh mất cả vợ cũng nên.

Chứng kiến cảnh con gái nhiều lần bất tỉnh trên giường bệnh, điều này khiến cho một người làm cha như Lục Kỳ Thiên đau đớn vô cùng, ánh mắt của ông lạnh lẽo liếc nhìn những người đang có mặt bên trong căn phòng, cơn giận mãnh liệt trong ông đang bùng nổ ra bên ngoài, làm người ta thở không nổi. Lúc này ông chú ý đến sự có mặt của Hàn Thiên Ngạo cũng hơi bất ngờ nhưng chuyện này vẫn chưa quan trọng bằng con gái ông nên tạm gác lại. Rồi ông nhìn thẳng mặt con trai lớn của mình mà hỏi: " Nói rõ cho ta, sao con gái ta lại biến thành như vậy? Rõ ràng ban nãy vẫn đang khỏe mạnh."

Đối diện trước sức ép của bố mình, Lục Tư Thần căng thẳng như mình đã làm sai, vội vàng giải thích: " Bác sĩ vừa nãy đã kiểm tra, cũng chuẩn đoán là cho Tiểu Bảo nhất thời kích động mà ngất đi chứ không phải do bệnh tình tái phát. Còn chuyện làm sao kích động thì..." Nói đến đây Lục Tư Thần ngừng lại liếc mắt nhìn sang Hàn Thiên Ngạo đang đứng ở một góc phòng.

"Sao không nói tiếp?" Lục Kỳ Thiên nổi giận vì lời nói đứt đoạn này của con trai nhưng cũng nhìn ra ánh mắt con mình lại đang dán lên người cháu trai nhà học Hàn lần trước đã đến thăm nhà, cũng ngầm đoán ra nguyên do nên không hỏi gì thêm, chỉ xoay lưng về phía mọi người rồi tiếp tục trông Lục Mạn Y.

Hàn Thiên Ngạo cũng không phải kẻ hèn nhát, anh chủ động, trực tiếp đứng ra nhận lỗi: "Thưa Bác! Cháu thực sự có lỗi với gia đình. Cháu..."



Còn chưa nói dứt câu: " Được rồi! Chuyện đó để sau rồi xử trí, cậu cứ về trước đi. Còn nữa cách xưng hô này của cậu hình như có chút không hợp với lễ nghi rồi thì phải, tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi. Cậu đừng quá để tâm đến."

Nói đến đây, người ngoài nhìn vô thôi cũng đủ hiểu rằng ông không hề có hảo cảm với Hàn Thiên Ngạo chứ nói gì đến người trong cuộc.

Mặc dù lời nói ra không mấy gì chói tai nhưng sức sát thương đối với người nhận nó lại rất cao. Đây cũng xem như phát súng đầu tiền, là lời cảnh cáo anh tránh xa ái nữ nhà họ.

Ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trong bầu không khí này, hai vợ chồng Lục lão gia không nhịn nổi mà buộc phải đứng ra hòa hoãn mặc dù đãng lẽ ra họ cũng nê tức giận trong tình huống này.

" Thiên Ngạo! Cháu về trước đi. Tuy chúng ta không biết giữa các cháu có chuyện gì nhưng mà từ từ tính sau. Còn con bé Mạn Y này cũng có chúng ta chăm sóc rồi. Cháu cứ về trước nghỉ ngơi, hẳn là cũng mệt rồi!"

"Vâng! Vậy cháu về đây ạ. Hôm sau cháu sẽ lại đến nhà tạ lỗi."

Không thể làm gì hơn, anh đành chấp nhận và nghe theo cả gia đình họ và rời đi. Trước khi cánh căn phòng được đóng lại, anh còn luyến tiếc nhìn ngắm Lục Mạn y đang nhắm nghiền mắt trên giường bệnh.