Với tốc độ của Lục Tư Thần, việc vượt mặt Hàn Thiên Ngạo là chuyện khá dễ dàng, tuy nhiên anh vẫn chọn âm thầm đi theo từ đằng xa.
Sau khi lên xe, Hàn Thiên Ngạo chẳng còn để tâm đến thứ gì xung quanh, chỉ tập trung lái xe để đưa được người đến bệnh viện một cách nhanh chóng mà an toàn nhất vì vậy anh vẫn chưa phát giác ra rằng mình đang bị bám đuôi cho đến khi cả hai đến đoạn đường có đèn giao thông.
Vì gấp việc cứu người cho nên anh vượt cả đèn đỏ, thế nhưng khi anh vô tình nhìn vào kính chiếu hậu lại thấy một chiếc xe sang đăng sau cũng thế. Hàn Thiên Ngạo lúc này nảy sinh hoài nghi, anh cho xe giảm tốc độ và đánh lái sang một con đường khác, vậy mà vẫn thấy chiếc xe khi nãy đang theo sau kể cả khi đoạn đường mà họ đi đang khá đông đúc. Thế là anh mỉm cười: " Thấy rồi nhá!". Tay anh cầm vô lăng, không nhanh không chậm mà đạp chân ga, không hề có ý định muốn cắt đuôi Lục Tư Thần, chỉ lắng lặng lái xe bảo đảm đưa Lục Mạn Y đến nơi an toàn.
Trong tình huống gấp rút như hiện giờ. Hàn Thiên Ngạo chỉ có thể chọn cách đổ xe bên đường, tháo dây an toàn rồi chạy vội ra hàng ghế sau bế lấy Lục Mạn Y đưa vào trong. Bước vào bệnh viện tư nhân, hắn vội vã ôm cô đến tận phòng bệnh VIP mặc cho bảo an có chặn lại, thậm chí hành động của anh đang được mọi người xung quanh cho rằng là đang gây rối, làm ầm cả lên khiến cả bệnh viện phải hoang mang, lo lắng. Nếu như còn là ở nước B thì anh còn có thể làm mưa làm gió, cả viện trưởng còn phải nể mặt anh vài phần, còn ở đây, anh chỉ là không hơn không kém một người bình thường. Nhiều người ung quanh còn đang ngoái đầu nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ.
Viện phó khẩn trương đến được chỗ gây rối, ông vô cùng phẫn nỗ vì phải chứng kiến cảnh hỗn độn trước mắt.
Thế nhưng vần điềm đạm mà giải quyết, trước tiên viện phó cho người sơ tán đám đông rồi mới đến gần Hàn Thiên Ngạo đối chất.
"Chàng trai trẻ, tôi không biết là bệnh tình của bệnh nhân này có nguy cấp hay không nhưng cậu cũng nên hành xử cho đúng mực một chút, đây là nơi công cộng và còn là bệnh viện. Cậu có biết đã làm náo loạn, làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác không? Bất luận thế nào, hôm nay cậu cũng phải làm đúng quy trình, tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cô gái này."
" Tôi cần người giỏi nhất ở đây! Được chứ?"
"Chuyện này thì..."
" Các người muốn bao nhiêu cũng được! Mau lên!"
"..." Viện phó ông ta nhìn người phụ nữ trước mặt trông rất quen nhưng lại không nhớ ra mình từng thấy ở đâu.
Hàn Thiên Ngạo tinh thần trở nên căng thẳng, cảm thấy bản thân như đang dần bế tắc, trong lòng ngực cũng dấy lên từng đợt sóng. Lần đầu tiên anh mất đi quyền hạn, thậm chí lời nói cũng bị xem nhẹ tựa lông hồng.
"Làm ơn! Cô ấy không chịu đựng được nữa đâu..." Anh chỉ có thể giương mắt cầu xin người khác. Khóe mắt cũng hơi đỏ đi, chứng tỏ vừa nãy anh đã bộc bạch sự yếu đuối trong một giây phút nào đó ra bên ngoài.
"Sao thế? Còn không mau gọi người đến hay là muốn tôi san bằng cả cái bệnh viện này?" Từ đâu có một giọng nói vang vọng cả hành lang cùng với bóng dáng to lớn của một người đàn ông đang càng tiến lại gần hơn, trông sắc mặt vô cùng khó coi.
Hàn Thiên Ngạo ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Tư Thần, bốn mắt nhìn nhau nhưng đổi lại là sự phớt là của Tư Thần.
Đến cả anh ta cũng chẳng xem anh ra gì.
Lục Tư Thần bước tới, trước mặt toàn dân thiên hạ chẳng thèm ngần ngại mà cướp ngay em gái mình đang nằm trong vòng tay của người đàn ông khác, ôm vào lòng, nâng niu như báu vật.
Ánh mắt viện trưởng tối sầm lại, cả người căn cứng, nói năng cũng khó khắn: " Cậu... cậu? Thượng... Thượng tướng!"