Hơi thở càng trở nên nặng nề, căn phòng ngập tràn trong dục vọng, bầu không khí ám muội càng trở nên nồng đập. Hàn Thiên Ngạo cau mày chịu đựng, từng động tác một cũng đã dần trở nên chậm chạp, nặng nề hơn, anh dần như đã mất hết kiên nhẫn, mồ hôi nhễ nhại trên trán cũng đủ để cho thấy bản thân anh hiện tại phải khó khăn chịu đựng đến mức nào. Mục đích ban đầu chỉ là muốn hù dọa tiểu yêu tinh này chút thôi nhưng kết quả anh lại đi xa quá rồi. Cuối cùng anh giữ ấy eo cô, đè mạnh xuống, sau đó bàn tay hư hỏng lại luồng vào trong tà váy.
Cái cảm giác mát lạnh từ bàn tay anh mang đến từng tấc da tấc thịt trên cơ thể, nó làm dịu đi cái nóng rạo rực bên trong nhưng lại càng khiến cô điên đảo mà si mê, càng ham muốn anh chạm vào da thịt, không một nơi nào có thể bỏ sót, chạm đến nơi thầm kín nhất, đem thứ tình cảm mãnh liệt truyền sang cô, gợi lên cho cô cái ham muốn, dục vọng chiếm hữu, muốn biến thứ tình cảm ấy và cả người đàn ông mang hơi thở quen thuộc này trở thành của cô.
Không chỉ suy nghĩ có phần mờ ám mà toàn cử chỉ, hành động trên cơ thể cô cũng thêm phần thuần thục như thể đây chẳng còn là lần đầu Mạn Y tiếp xúc.
"Um Thiên Ngạo!" Bên trong căn phòng sang trọng, dưới ánh đèn mờ nhạt rọi đến da thịt nhẵn nhụi cùng bầu không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của đôi nam nữ, đột nhiên Lục Mạn Y lại lỡ thốt lên một cái tên mà ngay cả cô cũng không hiểu mình đang muốn nhắc đến ai, thần trí có chút mơ hồ.
Hàn Thiên Ngạo cũng nghe thấy được lời vừa nãy phát ra từ chính miệng của cô, hắn mừng thầm trong lòng nghĩ rằng hóa ra là cô cũng đã chịu tha thứ cho hắn, hóa ra... Khóe miệng còn chưa kịp nhếch lên, vui mừng ra mặt thì đã bị dọa cho đơ cả người bởi biểu hiện tiếp theo của Lục Mạn Y.
Lục Mạn Y vừa dứt lời liền chú tâm nghĩ đến cái tên, cô cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức bản thân luôn muốn để tâm đến, để tâm đến mức đau lòng. Cơn đau đầu truyền đến đại não ngay lập tức, đầu cô đau như búa bố, cảm giác như các mạch máu não đang căng phồng lên nghe được cả mạch đập của chúng, đôi đồng tử co lại. Cô bật dậy đẩy người đàn ông đang ngơ ngác nhìn sang một bên, chân đi loạn choạng như sắp ngã đến nơi, bước như chạm đất bước như chạm vào hư không. Hai tay ôm chặt đầu vì đau, Lục Mạn Y đảo mắt nhìn xung quanh thế nhưng mọi thứ như đều đang phân thân, lờ mờ mắt cô không tài nào nhìn rõ, mà đầu thì cứ nhói lên từng cơn đau nhứt, dần dần trước mắt tối sầm lại rồi cứ thế mà mắt nhắm nghiền, cơ thể cũng ngã trong không trung rồi rơi xuống sàn nhà lãnh lẽo.
Hàn Thiên Ngạo vội thu lại nụ cười đang dở trên gương mặt, sau khi lấy lại thần trí anh vội vàng lao mình đến đỡ lấy cơ thể yêu ớt đang dần đổ xuống trước mắt nhưng đã muộn, tuy vậy cả người anh cũng vì quán tính mà bố nhào về phía trước, nằm xuống sàn. Hàn Thiên Ngạo khẩn trương đến mức chỉ chống hai tay mà đẩy người, dùng lực bò về phía cô. Ngay lại khoảnh khắc mà cô ngã xuống, tim anh như ngừng đập giờ đây co thắt đến thở cũng khó khăn, Đến bây giờ hình ảnh gương mặt tái nhợt, không có một chút dấu hiệu của sự sống ngày hôm ấy cả cô vẫn liên tục tái diễn lặp đi lặp lại rõ từng chi tiết một trong đầu anh. Anh rất sợ mất đi cô một lần nữa, đôi mắt cũng một lần nữa vì cô mà ngấn lệ.
"Y Y! Tiểu Y! Em có nghe thấy không? Đừng đùa nữa, không vui đâu em!" Hai tay anh ôm chặt người con gái trong lòng, vội cởi bỏ chiếc blazer bên ngoài khoác lên người, che đi phần thân thể thiếu vải cho cô. Như một kẻ điên anh ôm cả người cô dính chặt lấy mình, hối hả chạy đến bệnh viện. Đúng lúc cảnh này bị Lục Tư Thần đang mòn mỏi đợi em gái mình ở bãi đổ xe bắt gặp, thế là anh trai cô cũng khởi động xe, đạp ga, đánh lái đuổi theo sau.