Sau khi anh rời khỏi bờ môi mềm mại, ướt át của cô, hơi thở cũng trở nên khó nhọc khi thấy bộ dạng câu dẫn:
quần áo xộc xệch, khuôn mặt ững hồng, đôi mắt trong trẻo đã bị một làn sương mờ che phủ, hơi thở dồn dập khiến cặp gò bồng kia cứ phập phồng, nhấp nhô theo từng nhịp thở... Làn da ban đầu trắng mịn như da em bé đã dần trở nên ững hồng, nổi bật dưới ánh đèn led của bàn trang điểm, mái tóc đã vì người ông này làm loạn mà rối
tung.
Giữa chừng lại bị tiếng rung của chiếc điện thoại trên bàn phá đám. Cuộc gọi nhỡ của Lục Thư Thần gửi đến vài phút trước, không thấy cô liên lạc lại anh vội gửi tin nhắn đến tìm em gái với nội dung: "Tiểu Bảo em xong việc chưa? Anh đến đón em nhé!"
Hàn Thiên Ngạo vô tình trông thấy tin nhắn cuối cùng cũng bị chọc cho tức điên, anh thô lỗ xé phăng hết phần áo bên trên. Động tác vừa rồi căn bản là không muốn nương tay với cô, hoàn toàn không hề chú ý đến sự đau đớn của cô.
Trừng phạt từng này vẫn chưa đủ để thõa mãn con thú trong anh, thuận thế chế trụ vai cô anh vén đi phần tóc bên dưới lộ ra phần gáy trắng trắng nõn mang theo mùi hương nước hoa dịu nhẹ lẫn trong đó là hương thơm da thịt của người phụ nữ. Hàn Thiên Ngạo không kìm được mà chỉ muốn đem cô nuốt trọn, nghiêng đầu cắn lấy chiếc gáy rõ ràng là đang muốn đánh dấu chủ quyền.
Cô đau đớn cau mày, cổ cảm giác cơ hồ như phần thịt ở gáy đã bị mất đi một ít: " Aaa!..."
Một lúc lâu, Hàn Thiên Ngão vẫn giữ nguyên đầu mình ở phần gáy cô, nhìn vào vị trí mình vừa không thương tiếc mà cắn xuống đã rươm rướm máu tươi, trong lòng lại cảm thấy xót thương, song lại đặt lên đúng chỗ vừa nãy một nụ hôn như thể bản thân đang vừa đấm vừa xoa, vừa muốn bắt nạt con gái nhà người ta nhưng lại chẳng nỡ mà dỗ dành.
Bàn tay to lớn đang đặt ở phía dưới hông lại bắt đầu di chuyển trượt theo đường cong cơ thể của người phụ nữ mà tiến dần, tấn công lên bên trên, tháo đi chiếc áo con vướng víu cản trở việc tốt của họ. Tay anh đi đến đâu thì cảm giác tê dại lại truyền đến đại não đến đó, mỗi một phần da thịt mà anh lướt qua đều bị kích thích đến nóng rát cả lên, cứ như đang bị ngọn lửa bên trong thiêu đốt.
Một người đàn ông mà Mạn Y không hề quen biết đang nằm sấp trên ngực cô, nhưng không hề mang đến cho cô một nỗi sợ hãi, dơ bẩn mà cảm giác lại thoải mái quen thuộc đến lạ thường. Hắn cuối đầu hôn xuống quả đồi tuyết căn mọng của cô, ra sứt ngậm chặt rồi bú mút, đầu nhụy bị mút mạnh đã trở nên căng cứng, sưng táy cả lên. Cho đến khi mọi động tác của hắn dừng lại khiến cả người cô cứ thế mà ngứa ngáy, khó chịu mà muốn nỗ tung, Mạn Y khẽ ưỡn người như đang mời gọi.
"Um..."
Bầu không khí ám muội bây giờ hệt như chất xúc tác khiến cả hai dần chìm đắm, say mê cái mà người ta thường gọi là thất tình lục dục, các mạch cảm xúc cứ thế hòa vào nhau, quên đi thế giới ngoài kia, hiện tại chỉ coi tồn tại bản thân và đối phương. Mọi động tác khéo léo của anh đã đưa cô đến đỉnh cao của khoái cảm, từng tấc thịt trên người nóng lên vì dục vọng.
"Em chủ động...có được không?
Giọng nói vì mang theo ham muốn mà trở nên khàn đục, ánh mắt anh sâu thẳm, vẻ mặt đầy hoang dại, lời nói lại càng thêm phần trần trụi khiến đầu óc trống trải, mơ hồ tựa như muốn lạc lối trong khu rừng hoan ái ấy mà người đàn ông trước mắt đã đưa cô vào.