Bốp!
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh quay đầu nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác, khó hiểu mặt cho cơn đau rát đang lan ra hết một bên mặt. Không ngờ cô lại thẳng tay gián cho anh một bạt tai.
"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không hề quen anh. Làm ơn đi ra khỏi đây giùm. Đừng để tôi thấy mặt anh lần nữa. Tôi chắc chắn sẽ giết anh. Cút đi đồ điên!" Cô liên tục yêu cầu anh dừng lại. Cô phản khán bằng cách đấm vào ngực anh một cái, còn không ngừng hét lên nhưng lại quên mất phòng được thiết kế cách âm.
"Không quen? Điên ư?" Cô không có trái tim đến vậy sao. Ba lần bảy lượt bảo rằng không quen biết anh. Ghét bỏ?
"Sao? Không nghe rõ? Cần tối nhắc lại lần nữa?"
"Được! Được lắm Lục Mạn Y! Anh sẽ cho em biết thế nào là điên!"
"Gì chứ! Hắn biết tên mình ư?" Cô giật mình, nghĩ trong đầu. Nhưng suy cho cùng câu nói này cùng với giọng điệu này của hắn càng khiến cô thêm phần sợ hãi.
Cô bắt đầu cảm thấy được nguy hiểm đang rình rập mình, còn chưa kịp cho cô nghĩ xong, Hàn Thiên Ngạo không hề do dự xé toạc ngay chiếc áo trên người cô đang mặc, để lộ ra vòng một đẩy đà sau lớp bra ren gợi cảm. Bàn tay thô ráp không an phận mà chạy đi hết chỗ này đến chỗ nọ, cuối cùng dừng lại trên quả đồi tuyết kia, thích thú nhào nặn. Nhìn sâu vào đôi mắt ngấn lệ ấy của Lục Mạn Y, sự giận dữ ấy đã biến mất từ khi nào, bây giờ trong đôi mắt ấy chỉ thấy được nỗi sợ hãi, nhục nhã và căm phẫn đến nhường nào. Cơ thể cô không ngừng rung rẩy.
Hài lòng, anh nở một nụ cười tà mị: " Cuối cùng em cũng biết sợ rồi sao?"
"Dừng... dừng lại. Nói đi! Anh muốn gì! Tiền? Bao nhiêu. Làm ơn..." Cô muốn anh ta phải dừng lại ngay. Nhưng anh ta vẫn liên tục chạm vào những chỗ không nên chạm trên người cô. Nhưng Hàn Thiên Ngạo giống như không nghe lọt những lời cô nói, anh ta cứ tiếp tục những hành động mất kiểm soát
"Tiền?" Anh nhắc lại, khựng một rồi nói tiếp "Em nghĩ tôi cần chúng sao?"
"Vậy anh... anh là ai? Ai phái anh đến đây? Chúng ta có thể từ từ đàm phán mà. Anh muốn gì, tôi có thể đáp
ung."
"Ồ! Vậy sao?.." " Tôi muốn em!" Anh làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi đây để chiều theo kế hoãn binh này của cô, anh làm sao có thể buông bỏ? Cô là người phụ nữ duy nhất khiến anh có cảm giác. Nói rồi anh lập tức giữ lấy khuôn mặt nhỏ rồi áp môi mình xuống.
" U...ưm. Đừng như vậy! Aa...ưm!"
Nụ hôn ấy đã khóa chặt môi cô, khiến cô không thể nói nên lời chỉ có thể rên rỉ. Cô không cách nào phản kháng trong khi tên đàn ông này đang trăm phương ngàn kế đưa lưỡi vào bên trong thăm dò khắp các ngõ ngách. Thật đáng tiếc! Để ngăn anh lại, cô cố hết sức cắn chặt răng mình vì thế mà anh không thể đi qua bức tường thành cứng cáp, ngoan cố ấy của cô.
"Aaa" Đột nhiên cô lại ngân một tiếng kêu đau. Hàn Thiên Ngạo lại giở trò lưu manh, bằng cách này giúp anh có thế dễ dàng tách đi hàm răng mà lẻn vào bên trong. Dĩ nhiên là chỉ có anh giở trò chứ làm sao mà cô có thế bị anh dễ dàng khuất phục như vậy. Môi lưỡi chạm nhau cứ thế mà kịch liệt khiến cho đầu óc Mạn Y trở trên sáo rỗng, quay cuồng. Cô cũng không hiểu rõ tại sao bản thân cứ thế mà thuận theo, đáp trẻ lại nụ hôn của hắn.
Hai chân cô trở nên mềm nhũn, cơ thể mất đi thăng bằng liền ngã nằm ra bàn trang điểm. Vì bản thân đang ở thế tấn công dồn dập nên theo quán tính mà cả người Hàn Thiên Ngạo cũng nhào về trước, nằm đè lên cô.
Sau khi anh rời khỏi bờ môi mềm mại, ướt át của cô, hơi thở cũng trở nên khó nhọc khi thấy bộ dạng câu dẫn:
quần áo xộc xệch, khuôn mặt ững hồng, đôi mắt trong trẻo đã bị một làn sương mờ che phủ, hơi thở dồn dập khiến cặp gò bồng kia cứ phập phồng, nhấp nhô theo từng nhịp thở...