...
Vân Khanh bị mắc kẹt trong biệt thự hơn một giờ trước thì A Thẩm xuất hiện.
Hơn nữa còn cầm chìa khóa bước vào từ cửa sau.
Lúc này cô đã ngủ trên ghế sô pha được một lúc và hơi bình tĩnh lại.
Nhìn thấy cửa mở ra, phần sức lực lại nổi lên, mỉm cười nhìn A Thẩm xách va li chuẩn bị bỏ trốn từ cửa sau.
Tuy nhiên, dường như đã đoán ra được đầu đuôi câu chuyện, bất lực mỉm cười nhìn cô: "Cô Vân, tiên sinh nhà tôi đã dặn dò, sáu giờ cô phải đi đón tiểu thư và tiểu thiếu gia, hai đứa đang học ở trường mầm non quốc tế APPTREE... "
Loading...
"Tôi không đi, bọn nhóc có tài xế rồi."
"Tiên sinh đã nói hôm nay tôi, tài xế cùng người của Lục gia không được đi, nếu cô không không đón thì mấy đứa nhỏ cũng không về được." A Thẩm lại vôc ùng đáng thương nói tiếp, "Thiếu gia Mười Ba sợ tối nhất, trời tối thì sẽ không có cảm giác an toàn, tiểu thư Mười Bốn thì lại sợ lạnh..."
"..." Vân Khanh trầm mặt.
Cô đứng đó như một con kiến bị xào trên chảo nóng mấy phút vậy.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời từ từ lặn về phía tây, trời chạng vạng của tháng bốn sẽ khá lạnh.
Cuối cùng, cô chỉ có thể mắng vài câu, cô cầm lấy hai chiếc ô nhỏ trong tay A Thẩm, lái một chiếc ga-ra ô tô, phóng tới nhà trẻ trước sáu giờ rưỡi.
Lúc này, nhà trẻ đã vắng bóng người từ lâu.
Bảo vệ giữ cửa đang ăn tối trong cái đình.
Trong trường vẫn còn chập chờn đèn màu, nhưng vẫn hơi tối.
Sau khi Vân Khanh đi ngang qua văn phòng, quả nhiên cô nhìn thấy hai bánh bao nhỏ đang nằm trên lan can đầy màu sắc và nhìn ra bên ngoài.
“Mười Ba, Mười Bốn!” Nhìn thấy mắt to tròn của bọn nhóc đang trông chờ mòn mỏi thì trong lòng Vân Khanh mềm nhũn đến mức khó chịu, cô rất ân hận vì mình lái xe chậm, hẳn là bọn nhóc đã đợi lâu rồi.
"Sao lại là dì vậy Tiểu Vân Vân?"
“Hu hu, may mà có người đến, trời tối rồi, con sợ nhất là trời tối đó!” Mười Ba tủi thân bẹp bẹp cái miệng nhỏ, hai chân mập mạp bò qua lan can thấp, làm rơi chiếc cặp sách lớn trên bãi cỏ, quay người ôm em gái.
Mười Bốn với sự giúp đỡ của Cát Cát, khó khăn lắm mới leo ra ngoài.
Vân Khanh nhìn cái cổng cách lan can một mét: "..."
Hai đứa nhỏ chui vào lòng cô cô nửa phút, khóc lóc kể về ngày hôm nay đã đợi rất lâu rất lâu, mấy bạn nhỏ khác đều lần lượt được đón về, sau đó bị cô giáo đuưa ra khỏi khỏi văn phòng, bởi vì cô giáo đã tan làm rồi, hai đứa chỉ có thể đứng ngốc ở một nơi bắt mắt để đơi.
Vân Khanh biết trường mẫu giáo tan học lúc 3:30.
Hôm nay vì muốn trị cô mà Lục Mặc Trầm thật sự đã bỏ hết cả vốn lẫn lãi, đến bọn trẻ cũng bị liên lụy.
Cô áy náy sờ sờ đầu nhỏ của hai đứa nhóc, "Là lỗi của dì. Dì không biết vẫn chưa có ai đón mấy con, dì cũng mới nhận được thông báo."
“Là lão Lục có thông báo cho dì sao?” Mười Bốn ngẩng đầu hỏi.
Khi nghe thấy tên người đó, sắc mặt Vân Khanh trở nên khó coi, mua một hộp takoyaki ở quầy ăn vặt, hô hô kêu lạnh rồi mới đưa cho bọn nhỏ.
Thật sự rất đói, ngay cả Mười Bốn cũng ăn được hai viên lớn.
Ăn xong, Vân Khanh lau miệng cho bọn nhóc, dắt vào trong xe, không nhịn được nói: "Bố không tới đón mấy đứa, sao mấy đứa cũng không tìm anh ta gây rối vậy? Bình thường thấy hai đứa rất hung dữ với anh ta mà?”
Mười Ba lắc đầu, với vẻ mặt bạn chỉ biết thứ nhất sẽ không biết thứ hai, "Tiểu Vân Vân, dì vẫn còn quá ngây thơ rồi! Bố là loại đàn ông lạnh lùng đó,chỉ khi ông ấy nguyện ý bị bọn cháu hung dữ với mình thì bọn cháu mới làm dáng một chút, thường để tán gái thì ông ấy mới thể hiện ra mình là một người bố tốt, cưng chiều bọn cháu, thực tế á, khi ông ấy thật sự hung dữ lên thì cháu và Mười Bốn đều rất sợ á!”
"Đúng đó, chẳng hạn nếu chiều nay cháu gọi cho ông ấy, ông ấy sẽ khôgn bắt máy.”