Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 398




"Cũng ra lệnh cho tài xế không được đón."

"Cũng nói dối bà nội rằng, cháu và em làm sai nên bị cô giáo phạt ở lại trường, nếu bọn con gọi điện thoại cáo trạng với bà nội, ông ấy sẽ bảo bà đừng mềm lòng, dì thấy nghĩ ông ấy có đáng ghét không?"

Vân Khanh: "..."

Quả là tội ác chồng chất.

Cô vô cùng đồng cảm.

"Loại bố của mấy đứa thật sự rất đáng ghét, vì mục đích của mình mà giả vờ lương thiện, quay lưng một cái liền không từ thủ đoạn."

"Cũng không hẳn, con đã từng bị ông ấy đánh sưng cả mông vì ăn trộm 100 đô la của ông ấy! Nhưng mà để dỗ dì xinh đẹp vui thì ông liền bảo thư ký gấp nhiều tờ trăm đô la thành hoa hồng rồi đưa không cho người ta, con đã phê bình ông ấy nhưng ông vẫn không chịu nhận!!”

Còn có loại chuyện như vậy nữa ư!

Vân Khanh vô thức siết chặt tay lái, ai anh ta cũng chọc ghẹo theo kiểu lãng mạng này ư?

Loading...
"Cát Cát em có nhớ không, có lần Lão Lục nhìn trúng cô giáo của bọn mình, cô ấy là một phụ nữ Hà Lan xinh đẹp, ngày nào ông ấy cũng vận chuyện hoa tulip màu đen của Hà Lan bằng máy bay tặng cho cô ấy. Nhưng mà chúng ta muốn lấy những cánh hoa tulip làm dấu trang thì ông ấy lại không cho, còn nói rằng chúng ta lãng phí những cánh hoa. "

Vân Khanh quả thực rất tức giận, "Uổng công là bố."

"Uổng công là bạn trai!"

"Uổng công là tổng giám đốc!"

Trên đường đi trong xe vô cùng náo nhiệt, ba miệng cháu một câu dì một câu, chửi vô cùng thoải mái.

Người đàn ông nào đó đó ngồi ở văn phòng nghe hết toàn bộ câu chuyện: ...

...

Khi Vân Khanh về đến nhà thì phát hiện, báo ứng đến quá nhanh.

Không có ai trong biệt thự.

Vắng vẻ, trên bồn rửa tay còn có một mảnh giấy, là dòng chữ không quá tinh tế của A Thẩm: Cô Vân, tôi và những người làm khác, không khéo là nhà ai cũng có việc nên có việc nên phải xin nghỉ một tuần, tiên sinh đã chấp thuận rồi. Nhưng cô đừng lo, tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều nguyên liệu trong tủ lạnh, cũng đã dọn dẹp vệ sinh qua một lần, sau này cô phải vất vả rồi.

"..." what? ? ?

Vân Khanh đờ người ở đó, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, thổi vào cả trong miệng đang trợn mắt há mồm của cô.

A Thẩm và tất cả những người làm, thật trùng hợp khi trong nhà ai cũng có chuyện.

Người nào đó còn chấp nhận kì nghỉ này.

Gió cuốn tờ giấy trên tay cô rơi xuống đất.

Mặt cô đen rồi đỏ rồi trắng, tắng rồi hồng rồi đen, cuối cùng mở tủ lạnh ra.

Một quả dưa chuột không thể nhét vừa rơi ra ngoài, trong tủ lạnh chứa đầy ắp nguyên liệu.

Cô quay đầu lại, nhìn từ cửa phòng bễp đang mở nhìn ra ngoài, phòng khách sáng đèn và tiếng TV.

Sau đó, tấm thảm được lật lên, hai bánh bao nhỏ đang lăn trên mặt đất, bò lên bàn, chim sáo nhảy nhót lung tung, bay lượn thì trượt chân, cầm cái đệm sofa lên, cuốn tờ tài liệu đi ...

Gâu gâu gâu.

Hahaha.

Những con thỏ nhỏ trong chuồng thỏ sợ đến ngao ngao kêu lên.

"..." Vân Khanh chậm rãi nhíu mày, trên mặt mang theo ý cười ...Cái này là thật sự không cần lo lắng đây sao.

Đừng lo lắng, mặc kệ nó đi, nhiều nhất là cả phòng khách sẽ biến thành phân.

Nhìn đồng hồ trên tường, mới bảy giờ rưỡi ...

Lục Mặc Trầm ... xem như anh lợi hại.

Có một loại đăc biệt muốn cút trở về á á! ! !

Với sự tức giận, buồn bã, bất lực và đủ thứ bất lực đan xen, Vân Khanh bắt tay làm bữa tối.

Sau đó cô dễ dụ lại dỗ, đến chín giờ rưỡi cuối cùng thuyết phục được hai tổ tông lên lầu tắm rửa.

Tẳm rửa, có thể tưởng tượng đây là một công trình vô cùng to lớn, cuối cùng cả người cô ướt đẫm, lăm được hai viên tròn về phòng.

Ngay khoảnh khắc cuối cùng hai đứa nhóc chơi đùa mệt mỏi rồi thì yên ổn nằm xuống giường, Vân Khanh có một loại kích động muốn rơi lệ.

Thảo nào ở Dự Viên có a Thẩm lại thêm hai người làm nữa, thật là đều có lý do hết ...

Ai nói trẻ con dễ trông chứ? Đứa trẻ do Lục Mặc Trầm sinh ra quả thật là Na Tra giáng thế, nguồn năng lượng vô tận, ai mà chơi với tụi nhỏ cũng mệt chết.

Vân Khanh mệt đến choáng váng nên xuống lầu ăn vài miếng cơm tối nguội ngắt, dọn dẹp phòng khách, chim sáo thì vẫy cái đuôi to nhìn cô giống như cười trên nỗi đau của người khác.

"Chó hư, không biết giúp sao?"

“Gâu gâu..” Bố của ông không cho ông giúp! Bảo ông đây hãy phá hư!Ông đây đã nhận chỉ!

Mười một giờ ba mươi, Vân Khanh lê thân thể đau nhức ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị tìm phòng khách ngủ.

Cánh cửa tầng dưới kêu tít rồi từ từ mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đưa tay giữ cửa, đôi chân thẳng tắp rảo bước vào.