Vali đã chứa đầy, A Quan như trút được gánh nặng lập tức khóa mật mã lại, xách lên, lướt qua Vân Khanh mang theo hai vệ sĩ lao ra khỏi cửa, để lại cho cô một cơn gió lạnh.
...
Vân Khanh chớp chớp mắt, lạnh lùng dứt khoát ở cửa phòng vệ sinh chờ, ba phút đồng hồ sau thì không nhịn được gõ cửa, "Anh Lục, anh bị táo bón à?"
vừa dứt lời, một chút mùi thuốc lá từ ngoài cửa đột nhiên truyền ra, trên cổ tay đột nhiên có một cỗ ấm áp, cánh tay cô bị túm rồi bị lôi ra ngoài.
"Làm gì vậy?"
"Lục Mặc Trầm, anh nói đi?"
Cô đang giãy dụa nhưng vẫn cứ uốn qua ẹo lại trong vòng tay mạnh mẽ và lạnh lùng của người đàn ông, anh không nói một lời nào, sức lực không nặng không nhẹ, ôm cô đi vào thang máy.
Trong thang máy có hàng xóm, Vân Khanh vì rèn luyện hàng ngày của mình cũng miễng cưỡng chịu đựng, lỗ mũi khịt một cái, không ầm ĩ với anh.
Loading...
Vốn muốn đi xuống dưới lầu rồi hỏi anh cho rõ ràng, nhưng mấy người hàng xóm kia cũng đi theo hướng của họ.
Cho nên mãi cho đến khi bị anh xách lên xe lần nữa thì Vân Khanh vẫn kìm nén cơn tức giận.
Ngược lại khi anh lên xe thì vẻ mặt vô cảm, rút điện thoại ra giải quyết công việc.
Vân Khanh quay đầu lại: ...
Anh xử lý công việc.
Vân Khanh lại quay đầu lại: ...
Anh đang gọi điện thoại.
Lục Mặc Trầm xuống xe, tự mình xách va li lên bậc thềm.
Cả đoạn đường Vân Khanh vẫn luôn tức giận, cứ nén xuống không bộc phát ra được, lạnh lùng đi theo, lạnh lùng vào cửa chặn anh lại, "Lục Mặc Trầm, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy? Anh cưỡng đoạt dân nữ!"
“Em thì tính là dân nữ gì chứ, phụ nữ đã ly hôn, đừng quá coi trọng bản thân.” Anh thản nhiên nói, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng quyến rũ, hóa ra khi nghiêm túc lên sẽ như vậy.
Anh vẫn không cười, một chút tà mị vẫn không có, cái dáng vẻ muốn ăn đòn, đẩy cô một cái rồi đóng cửa phòng khách lại, lạnh lùng nói: "bắt đầu từ hôm nay, sống chung."
“Sống… sống chung??… Tôi đã đồng ý chưa!!” Vân Khanh gào lên, đập cửa một cái, tức lắm á.
Đạp lui đập tới bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, có lẽ là anh đã cuốn xéo từ lâu rồi.
Vân Khanh thử nghiên cứu khóa cửa, muốn mở ra.
Kết quả lại phát hiện khoa học kĩ thuật cao cấp quá làm cô cũng bó tay ... ba tầng hệ thống bảo vệ đặt câu hỏi... khó khăn lắm mới giải được đề hàm số thứ nhất.
Đến đề thứ hai, cô nhìn cái đề tích phân vi phân thôi không cũng vô cùng tốn sức, kiên nhẫn trăm cay nghìn đắng mới đọc hiểu cái đề thì lại quên công thức đã học ở trường đại học.
Vội vàng mở điện thoại tra đủ loại công thức tích phân vi phân, cuối cùng đã giải được bài toán khóa cửa thứ hai.
Câu hỏi thứ ba là vật lý lượng tử ... Mẹ nó.
Quả học bá đúng là học bá, bao nhiêu qua Vân Khanh cảm thấy nếu học bù lại một chút thì cô vẫn có thể đi thi đại học.
Mất nửa giờ để giải câu hỏi thứ ba.
Cô vui mừng vỗ vỗ màn hình trí tuệ nhân tạo trên cửa, "Được rồi được rồi! Có thể mở cửa được chưa hả?"
Đây là, trên màn hình hiện lên một cáu mặt cười, khuôn mặt cười từ từ biến mất, lại co một dòng chữ hiện ra: Chúc mừng bạn đã giải ra được ba câu hỏi mở khóa. Tuy nhiên, chủ phòng quyết định không mở cửa cho bạn.”
"..."
Tôi sec chém cả nhà anh, Lục Mặc Trầm! ! !
Cô tức giận đến khóc lên.
Ngồi xổm xuống cửa, trong nháy mắt cảm thấy cuộc đời cô đã mất phương hướng.
Hai vệ sĩ mặc vest đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc nức nở thì đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, lấy điện thoại ra.
"Trợ lý Quan, cái kia, tôi nghe thấy hình như tiểu thư đang khóc."
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi tôi không phải họ Quan!!” A Quan lạnh mặt mắng, sau đó quay đầu đổi sang một vẻ mặt khác, “Lục tổng, cô Vân bị anh chọc giận đến mức khóc luôn rồi.”
Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đôi mắt đen láy, trên tay cầm một ly rượu vang, khẽ nheo mắt uống một ngụm.
"Để cô ấy đi đón mấy đứa nhỏ."