Nhưng anh không nhận ra được, anh chỉ nhớ sáng nay ở trong phòng ngủ, thính giác của anh khác với người thường, anh nghe vô cùng rõ ràng những gì cô nói với Vân Thừa Thư ở trong phòng.
Lúc đó anh đã thay đổi sắc mặt.
Cô không hề do dự, mở miệng cam đoan sẽ cắt đứt liên lạc với anh, chỉ cần bố cô an ổn thì có phải cái gì cô cũng có thể làm không?
Còn nữa, xem đó chỉ là một giấc mơ?
A.
Lục Mặc Trầm nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe môi chậm rãi mím thẳng, rốt cuộc cô là người vô tư hay là không nhìn rõ trái tim mình.. Hay là căn bản cô không để tâm?
Anh là người đàn ông như vậy, không cho phép người phụ nữ nào coi thường mình!
...
Loading...
Xe chạy đến dưới lầu của căn hộ mới thuê.
Vân Khanh thấy cả đường anh vẫn không thèm để ý đến mình, vì lúc này cô cũng mặc xác anh, nói với A Quan, "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Ngược lại là không nói rõ là cảm ơn ai.
Cô mở cửa bước xuống xe.
Trở lại căn hộ, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ, lúc này còn xấu hổ đi đến phòng khám ư, dứt khoát không đi nữa.
Nhất thời không biết nên làm cái gì, thế mà người kia không để ý đến cô, Vân Khanh cũng không biết trong lòng đang bực bội cái gì, ngồi trên sô pha cả người không thoải mái, bật TV lên cũng không xem nổi.
Trong người như có lửa nóng cháy phừng phực, cô giơ chân đạp gối ôm hai cái, "Thật là hôi hám, tự anh đi tìm bố tôi khóc lóc van nài xin bật đèn xanh, khó khăn lắm ông mới thay đổi thái độ thì anh lại bày ra cái vẻ mặt đó cho ai xem? Hộ chuyên thay đổi sắc mặt ở Tứ Xuyên, cô đâu có chọc giận anh, cũng không quấy rầy anh, anh không lôi kéo được, ai lại muốn giống anh chứ, mặt nạ đồng, mặt Quan Công, cả đường cũng không biết nói mấy câu dỗ dành người ta …… "
Rắc rắc.
Cửa căn hộ mở ra.
Vân Khanh giật nảy mình, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông cứng cao lớn đĩnh đạc bước vào, cả người lạnh lùng, ánh mắt đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ xấu xí chổng mông đạp vào gối của cô.
"..." Xấu hổ vãi.
Vân Khanh ngồi ngay ngắn, xấu hổ vì không biết anh ngoài cửa có nghe thấy không, nhướng mày, "Anh trả lại chìa khóa căn hộ lại cho tôi, đạo tặc ăn trộm chìa khóa."
Lục Mặc Trầm vô cảm liếc cô, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
"..." MMP, chỉ là đến mượn toilet thôi sao?
Vân Khanh buồn bực lật người lại, đảo mắt một cái thì A Quan lại đi vào.
“A Quan, sao anh cũng mượn toilet vậy?” Cô cười như khong cười đứng dậy.
A Quan xấu hổ chuyển chiếc vali 24 inch ngoài cửa vào.
Vân Khanh sững sờ, "Cái này để làm gì?"
"Ừm, vừa rồi Lục tổng dặn dò tôi đến cửa hàng mua, nói là ... giúp cô Vân thu dọn một ít hành lý."
“Thu dọn hành lí làm gì?” Vân Khanh nhìn phòng vệ sinh cao giọng nói.
A Quan thấp giọng, "Đắc tội rồi Cô Vân."
Kết quả là anh vẫy tay một cái, ngoài cửa có hai vệ sĩ mặc vest đi vào, ba người này trực tiếp xông vào phòng ngủ của cô.
"Này."
“Này!” Vân Khanh sửng sốt, vừa chạy tới đã thấy ba người đeo găng tay, mở tủ quần áo cô ra, bàn trang điểm, bàn làm việc, bắt đầu lục lọi đồ đạc, cất vào vali.
“Làm cái gì vậy hả?” Vân Khanh hỏi một câu nhưng không ai trả lời.
Cô xoay người chạy đến phòng vệ sinh, gõ mạnh cửa "Lục Mặc Trầm, anh đưa bọn “đạo tặc” này tới đây làm gì vậy? Anh muốn làm gì vậy hả?”
"Cô Vân!Đồ dưỡng da mà cô dùng là SK2 hay Pechoin vậy?" A Quan ở bên trong phòng hét lên.
"..." Vân Khanh chạy qua.
Lại nghe thấy ba người họ bàn luận, "Pechoin, mẹ tôi nói cái này dùng rất tốt."
"SK là thứ gì vậy? Tôi chưa nghe bao giờ."
"Ta cũng chưa nghe."
"Vậy thì Pechoin đi, còn áo quần của cô Vân, lấy váy đi, Lục tổng thích nhìn cô ấy mặc váy, mặc dù trên miệng thì mắng muốn chết à."
"..." Sắc mặt Vân Khanh đen thành đáy nồi.
“Ba vị thân mến, ai có thể giải thích cho tôi mấy người đang muốn làm gì?” Cô lạnh lùng bước vào.