Lời từ tận đáy lòng đảo ngược tình thế như vậy, Vân Khanh nghe xong thì sững sờ.
Trái tim cô đau đớn tê dại, lại vô cùng bất ngờ.
"Bố, ý của bố là bố không kiên quyết phản đối con với anh ấy sao?"
Vân Thừa Thư cười khổ, làm sao để phản đối đây, người ta có hai đứa con của con rồi.
"Không phải bố để ý đến danh dự nhất sao? Hơn nữa Lục gia quá phức tạp..." Vân Khanh hỏi.
Vân Triệt thuận thế đứng lên, "Con chỉ cần nhớ hai câu bố vừa nói là được, con lớn rồi, hãy tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình đi."
Vân Khanh nghi hoặc, ánh mắt trở nên sắc bén, "Có phải Lục Mặc Trầm đã nói với bố cái gì không? Anh ấy uy hiếp bố?"
Loading...
Vân Thừa Thư không nói gì, trái tim đau nhói, vẻ mặt mệt mỏi, "Được rồi, bố muốn nghỉ ngơi một lát. Mọi chuyện giải quyết xong rồi thì mấy đứa hãy đi đi, bảo cậu ta cũng đi đi, bố không hài lòng với cậu ta."
"Bố? Bố……"
Vân Khanh bị đẩy ra ngoài, đương nhiên không dám dùng sức với bố mình, bác sĩ của Lục Mặc Trầm lại đi vào.
Uống thuốc xong, Vân Thừa Thư dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Đã gần trưa, dì Mi thấy Lục Mặc Trầm vẫn chưa đi xuống liền vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Vân Khanh chạy vào hỏi dì Mi rất lâu, nhưng dì Mi chỉ nói sáng sớm dì đi mua đồ, về nhà cũng chỉ sớm hơn cô mấy phút, nội dung cuộc nói chuyện dì cũng không rõ. .
Vân Khanh rất buồn bực.
Đợi đến đến ba giờ chiều, Vân Thừa Thư ở trong phòng ngủ rất tức giận, nói rất bực bội vì trong nhà có quá nhiều người.
Vân Khanh hiểu được mình bị ông đi.
Cô luôn cảm thấy trong lòng bố mình chất đầy tâm sự, lúc xuống lầu vẫn luôn nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn nghiêm nghị bên cạnh.
Lục Mặc Trầm dắt cô, cứ như là kéo cô, đi vào xe.
Từ trưa đến giờ, anh không nói tiếng nào.
Ánh mắt Vân Khanh chuyển động, nghiêng đầu hỏi anh: "Anh có thể nói cho em biết rốt cuộc anh đã nói với bố em đã nói cái gì không? Anh hở một chút lại thay đổi thái độ, khiến người ta không thể tưởng tượng được. Em luôn cảm thấy anh đang giao dịch gì đó với bố, chỉ có hai người biết, nhưng em lại nghĩ không ra.”
Lục Mặc Trầm đang dựa vào lưng ghế, thân hình thẳng tắp lộ ra một chút lạnh lẽo.
Anh nhướng mắt, đôi mắt trong veo âm trầm nhìn cô, "Bố em không phản đối hai chúng ta nữa, em có vui không?"
“?” Vân Khanh sửng sốt, không ngờ anh sẽ hỏi như vậy.
Xuất phát từ lòng tự tôn của phái nữ, cô cũng không thể ngốc nghếch gật đầu như vậy a, cô khoanh hai tay lại, vẻ mặt lạnh lùng. “Em vui vẻ cái gì, em vẫn chưua tính toán với anh chuyện anh tự tiện đi tìm bố em đâu. Hành vi này của anh là có ý gì? Bỏ đá xuống giếng ư. Khiến cho tôi cảm thấy giống như mình đang đùa giỡn với anh xong rồi không chịu trách nhiệm vậy. Anh quay lưng đi cáo trạng với bố tôi, biến tôi trở thành Trần Thế Mỹ, lợi lộc gì anh cũng đều nhận hết rồi? Anh sẽ làm theo cốt truyện đại mang vương phúc hắc.”
“….?” Vẻ mặt Lục Mặc Trầm tàn nhẫn vô tình.
Vân Khanh hơi để ý giọng điệu của anh không giống với giọng điệu tà mị ra vẻ nghiêm túc của thường ngày, trong mắt cũng lộ ra vẻ u buồn lạnh lùng.
Cô không hiểu, chuyện này suôn sẻ theo như ý muốn của anh, sao anh lại còn bày ra cái vẻ mặt này chứ?
Cô cũng đâu có nổi giận đâu? !
Cô lạnh lùng đưa ra một dấu chấm hỏi, "Lời này của anh là có ý gì?”
Sự tàn nhẫn của người đàn ông được che giấu ở dưới đáy mắt, nhắm đôi mắt lạnh lùng lại, không nhìn cô nữa.
Trong giây phút đó, Vân Khanh đã nhìn thấy anh rất tàn nhẫn và lãnh lùng.
Nhưng nếu vừa rồi Lục Mặc Trầm cẩn thận một chút, thì có thể phát hiện cô thực sự đã nói rất nhiều.
Một người phụ nữ chỉ khi cô ấy vui vẻ và thoải mái trong lòng thì cô ấy mới nói nhiều, mà phụ nữ, thường hay nói một đường nghĩ một nẻo.