Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 393




Quả nhiên, cô run lên một cái.

Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, thấy vẻ mặt cô xám xịt chậm rãi đi vào, gia giáo của Vân gia rất tốt, khá nghiêm khắc.

Cửa đóng lại.

Vân Khanh nhìn thấy bố mình ngồi ở bên giường, cúi đầu xuống, dáng vẻ mệt mỏi phiền muộn, ánh mắt khó chịu bỗng nhiên đỏ lên.

Chậm rãi bước tới, cô vẫn nằm nhoài ra bên chân ông, hai bố con nhìn nhau không nói gì.

Loading... Vân Khanh tim đập loạn lên, cô cảm thấy có lỗi với bố mình, chuyện nhỏ này của bản thân lại bị Lục Mặc Trầm nói toạc ra, khiến bố cô phải như thế này ...

Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng dường như đã quyết định hạ quyết tâm gì đó, nhưng khi nói ra quyết định thì mắt cô lại vô cùng chua xót.

Cô nói, "Bố, con biết mình đã sai rồi, bố đừng lâysuwcs khỏe mình ra để hơn thua với con. Nếu bố phản đối Lục Mặc Trầm và con, con sẽ ... con sẽ không qua lại với anh ấy nữa, con sẽ không dây dưa với anh ấy nữa, được không bố? Con sẽ đi đến buổi xem mắt mà bố đã sắp xếp, nếu bố muốn con lập gia đình, con cũng sẽ suy nghĩ thật kĩ ... "

“Vậy thì trong lòng con có nguyện ý không?” Vân Thừa Thư nhìn cô.

Ánh mắt Vân Khanh lay động, cảm xúc tích tụ trong đôi mắt rất nhiều, buộc phải đè nén xuống, cô nhắm mắt lại, chỉ nói: "Không có nguyện ý hay không nguyện ý cả, hoang tưởng cuối cùng cũng là hoang tưởng, cái đúng và cái sai, từ nhỏ bố đã dạy cho con phải phân biệt rõ ràng, một người đi đứng, ngồi vững vàng mới là người đứng đắn. Tất cả mọi thứ trước đây... coi như là một giấc mơ hỗn loạn, bị anh ấy mê hoặc, bị bản thân mê hoặc...con biết anh ấy là chồng cũ của Vân Sương, cậu của Cố Trạm Vũ, con không thể khiến bố phải xấu hổ, gia đình Vân gia của chúng ta là gia đình có đạo đức, mối quan hệ này thật đáng xấu hổ...dù sao tất cả mọi thứ đều sai hết, dù sao cũng đều không thể ... "

Tay cô bị nắm lấy.

Trước màn nước mắt, Vân Khanh mông lung nhìn lên, nhìn thấy đôi mắt của bố mình.

Vân Thừa Thư kéo cô lên, dùng lòng bàn tay chạm vào đầu cô, nặng nề thở dài, "Lúc con ngoan thì lại quá ngoan, hình như bố hơi chua ngoa lấy gậy đánh uyên ương rồi.”

"Không phải, vốn dĩ con với anh ấy không nên ..." Vân Khanh hổ thẹn cúi đầu.

Vân Thừa Thư đột nhiên nở nụ cười, "Nhưng cái gì đúng cái gì sai, bố sống đến cái tuổi này rồi, cả đời trắng đen đúng sai, cuối cùng bố cũng không phân biệt được."

Trước câu nói mang ý nghĩa sâu xa này, Vân Khanh không hiểu.

Vân Thừa Thư vân vê tay cô, ánh mắt không che giấu được đau lòng, "Bố đột nhiên cảm thấy mình già rồi, không còn giúp được gì cho con nữa, bố vẫn cảm thấy rất áy náy. Rốt cuộc con gái của bố đã phải chịu đựng những nỗi đau gì? Là bố không biết…Vận mệnh trêu người, ai lại chẳng muốn hiểu thấu đáo cơ chứ?”

Lúc đó, Tiểu Khanh có khả năng bị cưỡng bức không?

Vân Thừa Thư không kiềm chế được nghĩ về mặt xấu nhất.

Tuy nhiên, như Lục Mặc Trầm nói, bọn trẻ đã năm tuổi rồi.

Tiểu Khanh đã làm mẹ từ lâu, dù thế nào đi nữa, đứa con sẽ là sợi dây ràng buộc mà cả đời này cô không thể dứt bỏ.

Vân Thừa Thư không dám tùy tiện nói cho cô biết.

Suy nghĩ của Lục Mặc Trầm rất đúng, tính cách của con bé quá mạnh mẽ, hơn nũa còn có một chút cực đoan.

Vân Thừa Thư quá rõ ràng.

Vậy, bây giờ ông còn có thể quản cái gì đây?

Cuối cùng Vân Thừa Thư nói, "Tiểu Khanh, bố sẽ không chỉ tay năm ngón vào cuộc sống của con nữa, rất lâu trước đó đã không thể khống chế được nữa rồi..năng lực làm việc của bố có hạn, chỉ có thể thu tay của mình lại, bớt đi một ít sự chi phối của bên ngoài, đây là tình yêu của bố, cũng là tình yêu vô năng. Lục Mặc Trầm có điều gì đó rất quan trọng với con, có thể là phúc có thể là họa, con hãy nghe theo trái tim của mình để bước đi, nhưng con phải nhớ rằng đừng để bản thân phải tủi thân một lần nữa. Nếu con đi không được thì phải kịp thời lùi bước, bố vẫn luôn ở đây làm hậu thuẫn của con.”