Nhìn mặt bố là biết Lục Mặc Trầm đã đắc tội bố, nói năng lỗ mãng, ngông cuồng tự đại, đây là phong cách của anh.
Trong lòng cô liên tục thở dài, khóe môi cố gắng mấp máy mấy lần nhưng cũng không biết làm sao cứu vãn được “Bố, bố có thể đánh mắng con, nhưng bố tuyệt đối phải giữ gìn sức khỏe, con với anh ấy,con với anh ấy… bố đừng nghe lời từ một phía của anh ấy, bởi vì con với anh ấy có một số chuyện phải có sự xuất hiện của hai người. Tình hình hiện tại là ... là ... "
Tâm tình và đầu óc đã loạn thì miệng càng loạn hơn, nói năng lộn xộn không biết gì.
Nhưng tư thế chần chừ không muốn giải thích còn muốn rủ sạc quan hệ của cô trước mặt ông cụ đã chọc giận Lục Mặc Trầm.
Lông mày của người đàn ông nhíu lại, môi mỏng nhàn nhạt, "tình huống bây giừo là như thế nào? Em nghĩ thật kỹ rồi nói, đừng uống say rồi suy nghxi lung tung như tối qua."
Vô tình hay cố ý, anh nói hai từ ‘đêm qua’.
Loading...
Vân Khanh vừa nghe thấy thì cơ thể lại căng lên.
Đêm qua… đêm qua chết tiệt, cô đã bị tra tấn dã man, cuối cùng lại thừa nhận bao nhiêu lỗi lầm rồi cầu xin lòng tha thứ, cũng nhận lại những lời lạnh lùng mà cô đã từng nói với anh.
Cô cắn chặt môi để ngăn vẻ mặt của mình lộ ra vẻ khác thường, đối mặt với sự đe dọa âm thầm, trong lòng vẫn cứ chửi mắng anh.
Sao Vân Thừa Thư lại không nhìn ra được đôi lông mày của con gái mình đang đưa tin chứ?
Chỉ sợ con gái đã hãm sâu vào nhiều hơn ông tưởng rồi?
Ông nhìn cẩn thận, lúc trước ông luôn cảm thấy rằng con gái mình không thể thoát ra khỏi cái bóng ma của vụ ly hôn với Cố Trạm Vũ, nhưng bây giờ xem ra bây giờ, đuôi lông và mày khóe mắt của cô đã có một chút cảm xúc khác.
Chỉ là……
Vẻ mặt của Vân Thừa Thư lạnh dần, khi nhìn Lục Mặc Trầm càng lạnh hơn, vịn thành ghế rồi chậm rãi đứng lên, đột nhiên quát Lục Mặc Trầm một tiếng, "Cậu vào trước.”
Lục Mặc Trầm gật đầu, xoay người.
Cô đột ngột nắm lấy cánh tay anh, sức lực của bàn tay nhỏ bé kia rất mạnh, "Lục Mặc Trầm, anh em cảnh cáo anh tuyệt đối không được nói lung tung, cũng đừng làm ra ba cái trog quỷ quái gì đó."
Anh ngước mắt lên rồi đến gần cô, "Là bố em kêu một mình anh vào nói chuyện, em bị điếc à?"
"Anh ..." Vân Khanh đành phải âm thầm nuốt xuống cơn tức giận đó, véo anh một cái, "Anh có biết hôm nay em đã bị anh hại chết không? Thế mà anh dám mang chuyện giữa hai chúng ta đến đây cáo trạng với bố, khí chất quan tử hào khí giang sơn của anh đâu? Đồ tiểu nhân, anh là đồ tiểu nhân!”
Đôi mắt trong veo đỏ hoe vì tức giận.
Lục Mặc Trầm vô cảm, nén chặt độ cong khóe miệng, lạnh lùng nhìn cô, "Em bất nhân thì anh bất nghĩa."
"……" anh anh anh!
...
Trong phòng ngủ.
Vân Thừa Thư đứng bên cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lục Mặc Trầm, "Không ngờ Tiểu Khanh lại nhanh chóng tìm đến đây, có nhiều lời tôi cũng không muốn nói với cậu, bây giờ cậu tính như thế nào? Chuyện mấy đứa trẻ, để tôi nói với Tiểu Khanh? "
Lục Mặc Trầmnhướng mày, "Cháu nói với chú là để cho chú biết, mục đích của cháu rất rõ ràng. Nếu bây giờ chú là người nói cho cô ấy, cháu nghĩ cô ấy sẽ chịu không nổi, lại càng hoài nghi vì sao mọi người đều biết mà cô ấy lại không biết. Tính cách mjanh mẽ bướng bỉnh của cô ấy chú cũng biết. Tất nhiên, nếu chú cứ cố chấp, lựa chọn là ở chú, chú như thế nào cháu cũng không phản đối.”
Điều này thể hiện sự tôn trọng, cũng không đưa ra câu trả lời.
Vân Thừa Thư nhíu mày, "Anh đi ra ngoài đi, kêu con bé vào."
Lục Mặc Trầm ùm một tiếng, mới vừa mở cửa bước ra cửa, Vân Khanh đã lo lắng đứng cách nửa mét, "Hai người nói cái gì vậy?”
Lục Mặc Trầm giơ ngón tay thon dài chọt lên đầu cô, anh nhìn dnags vẻ nhỏ nhắn lo sốt vó của cô, ánh mắt thâm thúy, "Đi vào rồi không phải sẽ biết sao?"
"Em không vào ..." Vân Khanh lùi lại, sợ bị bố đánh.
Lục Mặc Trầm bóp chặt eo thon cô, đẩy cô vào, "Đàng hoàng một chút, bố em gọi em để giáo huấn đấy."