Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 391




“Sao có thể như vậy!” Vân Thừa Thư sao có thể không kích động chứ, con gái mình sinh con mà chính nó lại không biết?

Ôi trời, trong đó có xảy ra chuyện gì cổ quái không vậy? Có đáng sợ không?

Lục Mặc Trầm trấn định ông, thẳng thắn nói: "Gồm cả cháu nữa, cháu cũng mới phát hiện sự thật này cách không lâu, cho nên mới đi giám định quan hệ mẹ con."

“Cậu cũng không biết sao?” Vân Thừa Thư sững sờ.

Lục Mặc Trầm mím chặt môi, ánh mắt sắc bén, "Cháu và Vân Khanh đều không có kí ức gì về tất cả mọi thứ của hai bọn cháu ở sáu năm trước. Xin chú hãy bình tĩnh, sự thật như thế nào đi nữa cháu cũng phải tìm ra được, nếu chú nghĩ thật kỹ cũng có thể nghĩ ra được một chút manh mối, manh mối đó là con gái nuôi khác của chú, Vân Sương cũng là Quý Chỉ Nhã bây giờ, là vợ cũ của cháu."

Có liên quan đến Bạch Vũ Linh và Vân Sương ư?

Loading...
Đầu óc Vân Thừa Thư lộn xộn, có thể nói là vừa chấn động vừa nghĩ không ra.

Chuyện xảy ra quá đột ngột.

Ông nhìn bức ảnh, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, mắt mũi lông mày, có chỗ nào trông giống như Vân Khanh chứ?

Anh vô cùng hoảng hốt, thở dài thườn thượt.

Lục Mặc Trầm liếc nhìn bác sĩ.

Bác sĩ khẽ gật đầu, cho biết tình hình vẫn ổn.

Lục Mặc Trầm quay lại câu chuyện, để lộ ra thế áp đảo, "Chú Vân, chuyện đứa nhỏ là vàng ròng thật tinh, cho nên vướng mắc giữa cháu và cô ấy không thể giải quyết rõ ràng được, chuyện đã đến nước này, lùi một vạn bước vì hai đứa trẻ, con cũng sẽ không buông tay. Hơn nữa, nếu cô ấy đã sinh con cho cháu thì đó chính là người phụ nữ của cháu. "

Từng chữ chuẩn xác, Vân Thừa Thư nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, sự tàn nhẫn, "Trước đây chú không biết, chú sắp xếp hôn nhân cho cô ấy cháu có thể hiểu được. Bây giờ, cháu đề nghị chú hãy suy nghĩ thật kỹ."

Ánh mắt Vân Thừa Thư sáng ngời, hết sức dò xét, ông có thể nghe thấy được sự uy hiếp trong lời nói của đứa trẻ này.

Cuồng ngạo và bình tĩnh như vậy.

Đương nhiên, trong lòng ông cũng muốn nói một ngàn câu phản đối, môi ông nhanh chóng mấp máy, đúng vào lúc này--

Tiếng đùng đùng vang lên từ của chống trộm.

Mọi người trong phòng đều im lặng.

Ngay khi dì Mi vừa nhấc chân lên thì liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Vân Khanh vọng vào từ ngoài cửa, "Bố! Bố có ở đó không? Dì Mi, nhanh mở của con với!"

"Lục Mặc Trầm có ở trong không? Bố, bố nghe con nói, con..."

Lục Mặc Trầm nhíu chặt mày, ai nói cho cô biết anh ở đây?

Anh nhìn xuống thời gian, mới mười giờ sáng,đáng lẽ cô mệt quá nên không sớm như vậy mới đúng.

Dì Mi hơi chột dạ, không nhìn Lục Mặc Trầm, được sự cho phép của Vân Thừa Thư, nhanh chóng đi ra mở cửa.

Vân Khanh thấy cửa mở ra, liền đẩy ra, xông vào một mạch, nhìn thấy Lục Mặc Trầm đứng ở giữa phòng, khóe mắt cô giật lên.

Nhìn thấy sắc mắt trắng bệch của Vân Thừa Thư, Vân Khanh hoảng sợ, đầu đầy mồ hôi chạy tới, nằm úp lên chân Vân Thừa Thư, "Bố, bố, đừng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận, anh Lục anh ấy ——"

Đuôi mắt cô đảo qua, liếc về phía người đàn ông đang đứng lù lù bất động ở đó, cắn chặt môi, rất tức giận.

Buổi sáng, cô nhận được điện thoại của Hạ Thủy Thủy, nói là dì Mi gọi điện cho cô ấy, bảo cô ấy mau gọi cho mình, Lục Mặc Trầm đã chạy đến nhà bố cô!

Cô bị dọa sợ gần chết, run lên một cái rồi lập tức bật dậy, chưa kịp rửa mặt thì đã lao ra khỏi Dự Viên.

Không ngờ là thật! Anh thực sự dám!

Cô không biết phải giải thích thế nào bây giờ, cũng không biết Lục Mặc Trầm đã nói gì với bố mình.

Dựa vào tính ngông cuồng cho tôi là độc nhất của người đàn ông này, tôi chỉ sợ đã đến để uy hiếp bố cô cái gì đó hay là trực tiếp nói muốn người với bố cô?