Nếu không tốt thì sao có thể vứt bỏ?
Là ý kia rồi, cho tới nay chuyện vì sao cô lại mất đi một phần ký ức thì Lục Mặc Trầm chưa từng chủ quan phỏng đoán theo hướng của cô.
Chẳng lẽ... Năm đó thật sự không tốt cho nên cô mới lựa chọn vứt bỏ mình đi luôn sao?
Nếu là như vậy thì chuyện đó nhất định là khiến cô tan nát cõi lòng không muốn nhìn lại hay chuyện mà cô e ngại.
Bóng dáng của anh dần dần căng cứng lại, Vân Khanh muốn hỏi anh vấn đề thực chất là cái gì nhưng phía ngoài cửa phòng khám có người gõ cửa.
Sau một lúc thì điện thoại để trên bàn của Lục Mặc Trầm cũng vang lên.
Vân Khanh thấy là thư ký Tống.
Lục Mặc Trầm hoàn hồn, vẻ mặt không đổi nghe điện thoại: "Để đồ vật ở cửa là được, được."
Anh mở đèn trong văn phòng lên, Vân Khanh nhìn nửa thân trên để trần của anh, trên những bắp cơ rắn chắc thì có lưu lại mấy vết cào, cô ngượng ngùng nói: "Cái này, ạm mặc áo sơ mi lại đi."
Anh nghiêng người sang cô một chút nói: "Em cũng biết mình làm được chuyện tốt gì rồi ha?"
"Làm so với anh thì tôi còn nhẹ hơn nhiều." Cô mím miệng nói.
Lục Mặc Trầm cười cười, giang hai cánh tay mặc áo vào, động tác vô cùng đẹp trai, vừa bá đạo vừa cuồng vọng thậm chí không thèm cài nút đã đi ra ngoài.
Đi xuống lầu không tới hai phút anh đã mang theo cái túi trở về.
Vân Khanh lục đồ bên trong ra, là quần dài áo dài size S, đồ lót bên trong cũng có.
Cô đỏ mặt trừng anh: "Cái này mà anh cũng để thư ký Tống mua hả, sau này tôi gặp cô ấy thì biết làm sao?"
"Cũng không phải mua lần đầu, người ta còn biết rõ hơn mà em còn thẹn thùng cái gì." Anh lơ đễnh trả lời.
"Mặt tôi cũng không dày như anh, sao tôi có thể không ngại chứ." Cô nhịn không được nói với anh vài tiếng, lấy bộ quần áo kia đi vào phòng vệ sinh thay.
Cô thay quần áo rất chậm, sau đó lại tỉ mỉ rửa mặt, vừa rồi anh chỉ tắm rửa trên người cho cô, trên mặt vẫn còn nước miếng và mồ hôi của anh.
Không nghĩ tới đi ra thì anh vẫn chưa đi.
Người đàn ông nói chuyện điện thoại xong thì quay người liếc mắt nhìn bộ trang phục của cô, áo dài quần dài, anh rất hài lòng nói: "Sau này em cứ mặc tử tế như vậy."
"Cái này là loại quần áo bình thường trong mắt anh đó hả?" Vân Khanh cảm thấy mình thật sự không hiểu nỗi thẩm mỹ của trai thẳng.
Lục Mặc Trầm híp mắt, nhận ra cô đang cười trào phúng mình thì nhăn lông mày: "Nói em mặc thì mặc đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."
"Tính tình của anh như vậy sao tôi có thể không nói nhảm?" Cô không ngừng xắn tay áo lên, bực bội nói: "Cái kiểu dáng áo jacket này là anh thích mặc vậy thì anh mặc đi."
"Vậy em nhất định phải mặc kiểu váy qua mông, khiến cho bao người đàn ông biết em có bờ mông đẹp mới chịu hay sao?"
"...Lục Mặc Trầm anh đúng là không chịu nói lý mà." Cô thở hồng hộc nói: "Trang phục nghề nghiệp thì có sự cố gì với anh hả? Người ta mặc đầy đường, mấy cô gái đi đầy trên đường cũng mặc vậy sao anh không nói hả?"