Tóm lại trái phải đều không hết giận, chân thì đau xót, toàn thân mệt mỏi giống như phải bò lên một ngọn núi cao hơn cả mặt nước biển, sau khi xuống được lại không có cái gì, quần áo cũng không có mà mặc.
Không chỉ mệt mỏi về thể xác mà còn cả tinh thần, tinh thần của cô cũng bị tàn phá.
Đây là chỗ nào chứ? Anh lúc đầu chỉ chú ý hưởng thụ, thích kích thích, càng là nơi cấm thì anh càng thích làm loạn.
Nhưng đây là chỗ cô làm việc mà.
Mặc dù lúc đó cô cũng say mê, nhưng khi tỉnh táo lại, Vân Khanh không nhịn được bắt đầu kiểm điểm mạnh mẽ tinh thần và lương tâm nghề nghiệp của mình.
"Tới nữa. Sau khi xong việc thì bày ra vẻ mặt như phanh thây xé xác đó ra với tôi làm chi?" Lục Mặc Trầm hơi khó chịu cau mày.
Anh bỏ khăn lau ra đi tới phả vào mặt cô một ngụm khói, mặt mày không có ý cười nhưng lại có hương vị ngông nghênh: "Tình cảm sâu đậm tự nhiên phải cả ngày, tôi cũng không để em bị mấy đồng nghiệp kia phát hiện mà."
"Lục Mặc Trầm, anh còn mặt mũi nói may mắn nữa hả?" Vân Khanh thuận tay quơ một bản bệnh án lên.
Anh lấy bản bệnh án trong tay cô xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô nói: "Không phải em cũng nói sướng đó sao?"
Cô khinh miệt anh.
Ý tứ xấu xa bên môi anh nói: "Chưa từng yêu ở nơi này thì phải?
Vân Khanh trở tay lấy một bản khác nhanh chóng ném tới trên mặt của anh.
Anh để cô tùy ý đánh mình, cau mày nói: "Sao em có thể bề ngoài thì hoa sen trắng thanh thuần cho được chứ, bị ông đây dạy dỗ xong thì không phải em còn xuôi dòng nước theo sao, không biết lúc đó là ai chứ không phải tôi mở miệng nói mình vẫn đang xem bệnh nữa ta?"
"Xuôi dòng nước cái con..." Cô vừa tức suýt nữa đã nói ra những từ thô tục.
Anh đưa đầu qua hôn cô, cái miệng nhỏ của cô anh ăn sao cũng không đủ, trầm thấp an ủi: "Đồ ngốc, xong thì cũng xong rồi, tự kiểm điểm mạnh mẽ còn tác dụng gì? Em cứ coi như bị tôi làm hư được chưa?"
"Tôi vốn dĩ..." Vân Khanh mếu máo thật sự muốn khóc mà: "Đều là anh cho tôi học xấu, tôi mới không phải giả vờ đứng đắn đâu, lúc đầu tôi rất phù hợp với cuộc sống của cô gái nhỏ nên trải qua mà."
Nước mắt mèo xoắn xuýt chan chứa, Lục Mặc Trầm không ngừng nhịn cười, đúng là câu đó mình nói không đúng.
Lại nghĩ tới cô nói mình là cô gái nhỏ, đôi mắt xanh của anh sáng lên: "Cô gái nhỏ nhưng cũng sớm không còn là cô gái nhỏ rồi."
Vân Khanh đá cho anh một cái: "Cho anh nói lại đó, tôi không phải cô gái nhỏ hả?"
Ánh mắt của anh sâu kín, nhìn cô rồi cong môi nhưng không nói chuyện.
Bắt lấy bàn chân mềm mại tinh tế, chỉ là khi ngước mắt nhìn sang cô thì sắc màu bên trong dường như là ánh sáng từ giếng cổ nghìn năm: "Vân Khanh!"
Có lẽ là tiếng nói này của anh vừa khàn khàn nhưng cũng đầy nghiêm túc.
Cô đã cúi đầu nhìn qua.
Anh hỏi cô: "Chuyện này tôi và em làm loại chuyện như này rất ăn ý, em không nhận ra điều này sao?"
Ngay lập tức cô đỏ mặt, còn tưởng anh muốn nói cái gì đó nghiêm túc nữa chứ.
Bàn chân kia lại muốn đá lên mặt của anh nữa.
Bên môi ngậm điếu thuốc có hơi xa cách nhưng vẫn dịu dàng, kín kẽ nói: "Nếu như có một đoan quá khứ nhưng em lại bị mất thì em có muốn tìm lại không?"
Vân Khanh suy tư, vấn đề cô thật sự không hiểu hết.
Nhưng anh cũng từng hỏi qua một câu tương tự như vậy.
Giong như anh đã bỏ mất một đoạn ký ức nào đó.
Vân Khanh nghĩ như vậy nên trả lời rất tự nhiên: "Vậy phải em quá khứ đó là vui sướng hay khổ sở, nếu không phải tốt thì sao có thể vứt bỏ như vậy đúng không?"
Con người Lục Mặc Trầm hiện lên một vòng thâm thúy, bỗng nhiên như hiểu ra gì đó.
Anh nhìn cô chằm chằm.